Chương 2749: Kế hoạch điên rồ
Nói đến đây, lão ta liền bảo Tiếu Lâm Thiên nhanh chóng đi làm, lão ta không kịp chờ đợi để được sử dụng phương pháp hút máu tinh của người cho trẻ ra rồi.
- Nhóm thị nữ kia cũng nghe được chút tin tức từ miệng Loan Xuyên Sa, cho nên ai cũng cảm thấy sợ hãi với hành động hung ác này của lão ta.
"Hừ... cô qua đây xoa bóp lưng cho ta." Loan Xuyên Sa chỉ vào một cô gái có dáng dấp xinh đẹp, tiện tay kéo tới.
Tiếu Lâm Thiên nghe được tiếng thét chói tại vì hoảng sợ trong phòng, còn cả tiếng cười để tiện, thì không nhịn được thở dài.
Trên thực tế, anh ta rất muốn thay thế vị trí đó của Loạn Xuyên Sa.
Lúc Loan Xuyên Sa chưa về, thị nữ được nuôi ở đây đều cung cấp cho mình sử dụng.
Nhưng bây giờ sau khi lão già kia về, tất cả thị nữ đều biến thành của riêng của lão.
Ngay cả mấy thị nữ mình thích nhất cũng vì không chịu phục vụ mà bị
giết.
Nghĩ đến đây, anh ta liền nghiến chặt răng, đè nén ý muốn phản loạn trong lòng.
Mọi thứ đều phải chờ khi có thực lực mới có thể làm được.
Loan Xuyên Sa đã khắc họa một vài thần văn lên người Tiêu Lâm Thiên, những đường vân này cho tới nay vẫn tồn tại.
Thứ này giống như khế ước, có thể làm cho Loan Xuyên Sa giờ giờ phút phút nằm Tiêu Lâm Thiên trong lòng bàn tay.
Một khi Tiêu Lâm Thiên chọn phản bội, vậy Loan Xuyên Sa sẽ không chút do dự diệt trừ tên phản đồ này.
Đường vân này là thứ minh chứng cho việc khống chế sinh tử của anh ta.
Sau khi thực lực của anh ta đạt tới cảnh giới nhất định, tất nhiên sẽ giải trừ được chúng, đến lúc đó kết quả sẽ là Loan Xuyên Sa phải bỏ mình.
Đám Trần Bình nhanh chóng nhận được thông báo, sáng sớm mai, vùng lịch luyện sẽ được mở ra.
Nếu như đến muộn, vậy coi như bỏ lỡ cơ duyên tốt đẹp lần này. Trần Bình nghe vậy thì chỉ cảm thấy thật buồn cười. Đám người này đúng là xem cơ duyên này thành bảo bối rồi.
"Anh yên tâm đi, nhất định chúng tôi sẽ tới đúng giờ, ai mà nỡ bỏ qua cơ duyên thế này chứ?".
Sư Chấn Thiên đáp lại, nhìn dáng vẻ như thật sự rất chờ mong lần lịch luyện này vậy,
Người chịu trách nhiệm truyền tin có chút cổ quái nhìn Sư Chấn Thiên một chút, sau đó liền lập tức rời đi.
Sau khi rời đi, hai người truyền tin cũng không nhịn được mà trốn ở một bên xì xào bàn tán, bọn họ cảm thấy cái tên vừa rồi có chút kỳ quái.
"Sao dáng người kẻ đó cao lớn thô kệch, nhìn qua chất phác hiền lành, mà nói chuyện có vẻ quái gở thế?"
"Đúng vậy, nghe giọng nói của anh ta dường như còn rất coi thường lần lịch luyện này vậy."
Hai người ở một bên nói xấu Sư Chấn Thiên, bọn họ đều cảm thấy người này hẳn có bệnh.
"Mẹ nó, hai người kia còn dám nói xấu ông đây, bọn họ nói chuyện không biết đi xa một chút à? Còn trốn ở sau lưng ông mà nói?"
Sự Chấn Thiên cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, lúc đầu anh ta đóng cửa lại chuẩn bị về phòng ngủ, thật không ngờ lại nghe được tiếng hai người kia đàm luận.
Dù nói thế nào thì anh ta cũng là người có thực lực mạnh mẽ, lỗ tại đương nhiên không phải thứ đồ bỏ. Cho dù hai tên đàn ông kia có nói nhỏ hơn thì anh ta vẫn nghe được rõ
ràng.
Nghe được những lời này, Cổ Nhạc Nhạc và Trần Bình cũng không nhịn được mà cười, bọn họ không ngờ Sư Chấn Thiên cũng có lúc kinh ngạc thế này.
"Vậy anh có thể làm gì? Chẳng lẽ anh còn muốn đi đánh người ta à? Đúng là anh quái gở mà, còn tránh được ai chứ?" Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được tủm tỉm cười nói, sau khi Sư Chấn Thiên. trở lại, cả người cậu ta đều trở nên hưng phấn.
Bình thường cậu ta thiếu một người đấu võ mồm với mình, bây giờ Sự Chẩn Thiên trở về rồi, cuộc sống sinh hoạt của cậu ta lại lần nữa có thêm thú. vui.
"Các vị tiền bối, tối nay tôi định về nhà một chuyến, báo cáo tình hình với người nhà một chút, sáng mai nhất định sẽ đến đúng giờ." Đúng lúc này, Hoa Vân Doanh cũng đứng dậy, chắp tay về phía mọi người, vẻ mặt tươi cười nói.
Trong khoảng thời gian này cô bé đã tiến bộ rất nhiều, cho nên nóng lòng muốn về báo cho người thân một chút.
Mặc dù những người thân khác không là gì, những cha mẹ Hoa Vân Doanh không tệ. "Đi đi, nhớ phải chú ý an toàn, tuyệt đối đừng nhìn thấy ai cũng cho là người tốt, nhất là bây giờ con đã học được nhiều kiến thức chuyên nghiệp, nhất định sẽ bị người khác coi là cái bánh ngon"
Trần Bình nhấn mạnh một câu, con người Hoa Vân Doanh vẫn rất ngây thơ, cho nên bình thường cũng không để tâm quá nhiều.
Trần Bình lo lắng nhất chính là sự ngây thơ của cô bé dễ bị người tâm địa xấu lợi dụng.
Những lời này làm Hoa Vân Doanh có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Cô bé đương nhiên biết cái tật xấu dễ tin người này của mình, cho nên cũng chăm chú ghi nhớ lời dạy bảo này của Trần Bình.
"Sư tôn yên tâm đi, con nhất định sẽ bình an vô sự quay về."
Thấy đối phương có lòng tin như vậy, Trần Bình cũng không nói gì thêm, đành mặc cho Hoa Vân Doanh tự mình về nhà.
Nhà người ta ở ngay đây, anh không thể ngăn cản không cho phép cô bé về được.
Trên mặt lão Loan lóe lên tia cẩn trọng, ông ta có chút lo lắng nhìn đồ đệ bảo bối của mình, muốn nói gì lại thôi.
Là sư phụ của Hoa Vân Doanh, lão Loạn hiểu khá nhiều về gia đình của cô bé.
Mặc dù những người thân khác không là gì, những cha mẹ Hoa Vân Doanh không tệ. "Đi đi, nhớ phải chú ý an toàn, tuyệt đối đừng nhìn thấy ai cũng cho là người tốt, nhất là bây giờ con đã học được nhiều kiến thức chuyên nghiệp, nhất định sẽ bị người khác coi là cái bánh ngon"
Trần Bình nhấn mạnh một câu, con người Hoa Vân Doanh vẫn rất ngây thơ, cho nên bình thường cũng không để tâm quá nhiều.
Trần Bình lo lắng nhất chính là sự ngây thơ của cô bé dễ bị người tâm địa xấu lợi dụng.
Những lời này làm Hoa Vân Doanh có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Cô bé đương nhiên biết cái tật xấu dễ tin người này của mình, cho nên cũng chăm chú ghi nhớ lời dạy bảo này của Trần Bình.
"Sư tôn yên tâm đi, con nhất định sẽ bình an vô sự quay về."
Thấy đối phương có lòng tin như vậy, Trần Bình cũng không nói gì thêm, đành mặc cho Hoa Vân Doanh tự mình về nhà.
Nhà người ta ở ngay đây, anh không thể ngăn cản không cho phép cô bé về được.
Trên mặt lão Loan lóe lên tia cẩn trọng, ông ta có chút lo lắng nhìn đồ đệ bảo bối của mình, muốn nói gì lại thôi.
Là sư phụ của Hoa Vân Doanh, lão Loạn hiểu khá nhiều về gia đình của cô bé.
Cho nên bây giờ ông ta tuyệt đối có quyền lên tiếng.
Trần Bình đương nhiên nhìn thấy biểu tình đó của ông ta, anh cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng về phòng, những ngày này anh thu hoạch được không ít, anh còn phải đi sắp xếp lại một chút.
Lão Loan không kịp chờ đợi kéo Hoa Vân Doanh sang một bên xì xào bàn tán, dường như đang dặn dò gì đó.
Một đêm trôi qua rất nhanh, đám người Trần Bình dậy từ rất sớm. Điều làm cho mọi người bất ngờ là, lão Loan cũng sớm bò ra khỏi giường. "Mọi người đều nói người lớn tuổi thích ngủ nướng mà, sao ông không giống? Chẳng lẽ ông đã đạt tới cảnh giới quá mạnh, không cần đi ngủ rồi à?"
Sư Chẩn Thiên không nhịn được trêu chọc đối phương một câu.
Tính cách của anh ta và Cổ Nhạc Nhạc khá giống nhau, chính là thích trêu chọc người khác.
Có điều hôm nay, lão Loan không hề có ý tiếp nhận lời trêu đùa này, thậm. chí trên mặt còn không có vẻ cười tủm tỉm như ngày thường.
Gương mặt ông ta nghiêm túc, lo lắng nhìn về phía trước, tâm trạng cực kỳ khẩn trương.
"Tiếp theo, các người nhất định phải giúp tôi chăm sóc cho đồ đệ bảo bối của tô, người ta là con gái nên cũng không dễ dàng gì." Lão Loan không nhịn được nhấn mạnh một câu.
Nghe thấy vậy, Sư Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được liếc nhìn nhau, bọn họ cảm thấy lão già này đang nói nhảm.
"Ông đứng đây nói cái quỷ gì thế? hdy cũng là anh em với chúng tôi, sao chúng tôi lại bỏ mặc không quan tâm chứ? Với cả, không phải còn có lão đại đây à?"