Chương 1087: Cậu là một tai họa
Trần Bình liếc nhìn cuốn sách cổ ố vàng
trên bàn uống nước, có phần khó hiểu nhìn
Trần Thiên Tu hỏi: "Làm sao vậy?"
Trần Thiên Tu mỉm cười và ra hiệu cho
Trân Bình tự mình xem.
Trần Bình đi tới, ngồi ở một bên, cầm lấy
cuốn sách cổ trên bàn uống nước, bìa sách
viết bốn chữ "Ghi chép của nhà họ Hải".
“Đây là nhà họ Hải sao?” Trần Bình hùng
hổ hỏi.
Trần Thiên Tu chống gậy, nhàn nhạt ho vài
tiếng rồi gật đầu: "Nhà họ Hải không có đơn
giản như con nghĩ đâu. Tổ tiên của họ được
truyền lại từ thời Tân Thủy Hoàng. Hồi đó, nhà
họ Hải là người hầu bên cạnh Từ Phúc. Đi
theo Từ Phúc tới Bồng Lai để tìm thuốc trường
sinh bất tử."
Thuốc trường sinh bất tử?
Từ Phúc?
Trần Bình trong tích tắc nghĩ đến điều gì
đó, nhanh chóng mở cuốn sách ra, đều những
ghi chép trước đây nói về việc Từ Phúc tìm
kiếm thuốc trường sinh. Sau khi lật vài trang,
Trần Bình thấy dòng chữ Bách thảo Linh Lộ!
Bách Thảo Linh Lội
Thực sự có ghi lại về Bách Thảo Linh Lộ!
Trần Bình sửng sốt, liếc nhìn vài lần, sau
đó hỏi: "Nhà họ Hải biết manh mối của Bách
Thảo Linh Lộ sao?"
Trần Thiên Tu gật đầu rồi lại lắc đầu nói:
"Bách Thảo Linh Lộ chỉ là một loại dược liệu
trong truyền thuyết, trên đời này chưa từng có
ai nhìn thấy. Những điều nhà họ Hải ghi lại
cũng chưa chắc đã chính xác, nhưng con có
thể thử tìm xem.”
Nghe vậy, Trần Bình cau mày, sau đó
nghiêng đầu nói với Trần Thiên Tu: "Có phải ba
đã biết Giang Uyển là hoàng kim huyết, cũng
biết là cô ấy chỉ còn lại ba năm tuổi thọ sao?"
Trân Thiên Tu im lặng, một lúc sau mới
gật đầu nói: 'Năm đó, chuyện xảy ra với nhà
họ Lạc, ba cũng có sai, sau đó, ba cử người
đến điều tra thì phát hiện ra rằng em Lạc và
em dâu đã để lại một cô bé mồ côi từ trong
bụng mẹ, đó là Giang Uyển. Sau khi ba biết
thân phận của con bé, ba đã suy nghĩ rất lâu,
bởi vì con bé là vợ của con, con dâu của ba, và
là mợ chủ của nhà họ Trần, nhưng mà năm đó
ba lại tham gia đại án nhà họ Lục, chuyện này
ba vẫn không tìm thấy lý do chính đáng để nói
với con và Giang Uyển, ba nghĩ... "
"Câm miệng!"
Trần Thiên Tu chưa kịp nói xong, Trần
Bình đã gầm lên và hai tay anh siết chặt lại,
ánh mắt đầy lạnh lẽo, cay đắng nói: “Ba nghĩ
là vài ba câu nói là mình đã sai, muốn bù đắp
thì có thể sao? Cô ấy là vợ Trần Bình con.
Ngay cả khi phải bù đắp, thì cũng là con bù
đắp. Ba không cần phải giả nhân giả nghĩa ở đây!"
Nói xong, Trần Bình đã đứng dậy!