Chương 2720: Quỳ tạ!
Đương nhiên người kinh ngạc nhất vẫn là Trác Thiên Uy.
Cho tới giờ, Trác Thiên Uy đều chỉ đứng cạnh xem, toàn bộ hành trình đều rất nghe lời.
Lúc đầu ông ta có thể nghe hết vào tai, yên lặng tiêu hóa, nhưng Sư Chấn Thiên nói ra một câu như vậy làm cho ông ta không thể nào khống chế mình.
"Trên đời lại có loại thiên tài này ư, ông trời ơi, anh bạn nhỏ, lúc này cậu mới mấy tuổi chứ?" Mặc dù vóc dáng Trần Nãi Hoàng rất cao, nhưng gương mặt vẫn vô cùng non nớt, xem ra rất trẻ.
Một bạn nhỏ như vậy có thể có được thực lực mạnh cỡ này, sao không làm cho người ta rung động chứ?
Bây giờ Trác Thiên Uy nào chỉ xúc động, ông ta còn có cả lòng muốn chết cho rồi.
Mình cố gắng khổ luyện ba bốn mươi năm, kết quả cuối cùng chỉ có một ít thành tựu.
Lúc đầu cho là tới Hoàng thành làm quan nhỏ đã lợi hại vô cùng rồi.
Nhưng bắt đầu so sánh ra thì ông ta chẳng là cái thá gì.
"Tôi muốn bái cậu làm thầy." Trác Thiên Uy không nhịn được nói lời từ tận đáy lòng ra với Trần Bình. - Người thành đạt làm thầy, Trần Bình có thể dạy dỗ được đồ đệ như vậy đủ chứng minh thực lực của Trần Bình mạnh cỡ nào.
Ông ta biết rõ, cho dù là Trần Nãi Hoàng cũng đủ tư cách làm thầy của mình.
Người giống như Trần Bình giống như một loại tồn tại cao không với tới.
Mà người thế này, lại nguyện ý làm bạn với một kẻ phàm tục như mình, đúng là vinh hạnh lớn lao.
Lúc này Trác Thiên Uy đột nhiên cảm động vô cùng, ông ta cảm thấy Trần Bình xuất phát từ nội tâm, thật lòng để mắt tới ông ta!
Vừa nghĩ tới mình căn bản không giúp được gì cho Trần Bình, toàn bộ hành trình đều là Trần Bình trợ giúp mình, Trác Thiên Uy liền cảm thấy vô cùng áy náy.
Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Bình.
"Cảm ơn người anh em đã giúp đỡ, nếu như không có cậu, tôi cũng chỉ có thể làm thành chủ
thành Nhật Nguyệt, nói không chừng trận loạn yêu thú đã có thể mang tôi đi rồi!"
Lời của Trác Thiên Uy là nói thật, ông ta biết dựa vào thực lực của mình, muốn sống sót trong trận loạn yêu thú là không thể nào.GO
Với cả lần thành Nhật Nguyệt trực tiếp bị công phá, nếu như không có Trần Bình trợ giúp, ông ta chắc chắn phải chết.
Nhìn thấy đối phương khách sáo như vậy, Trần Bình cũng có chút bất mãn.
"Tất cả mọi người đều là anh em, sau này anh còn dám khách sáo như vậy, tôi sẽ không dẫn anh theo nữa."
"Lần này tôi dẫn anh theo tham gia lịch luyện ở di tích thượng cổ, chẳng lẽ anh còn không biết là có ý gì sao?"
Trần Bình bất đắc dĩ lên tiếng, cái tên này hơi một tí là cực kỳ khách sáo.
Dù sao người ở thế giới này cũng khác một chút so với người ở thế giới hiện thực bọn họ.
Cho nên Trần Bình cũng có thể hiểu được hành động của đối phương, nhưng anh lại không tiếp nhận.
Nhìn thấy Trần Bình đỡ mình lên, lệ nóng cũng tràn quanh mắt Trác Thiên Uy, ông ta biết đây có nghĩa là Trần Bình hoàn toàn công nhận mình.
- Trong lòng Trác Thiên Uy âm thầm thề, sau này cho dù gặp phải tình huống gì cũng phải đứng trước mặt Trần Bình đầu tiên.
Cho dù Trần Bình muốn mình lập tức chết, ông ta cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Trần Bình cũng không biết, trong lúc vô tình lại thu được lòng trung thành của Trác Thiên Uy.
Bọn họ nhanh chóng tiếp tục lên đường, mà đám người Trương Thành Băng không biết là mình đã nhanh chóng bị người đuổi theo.
Trương Thành Bằng điên cuồng thúc giục mọi người đi nhanh, nhưng lúc đi qua một ngôi cổ mộ, anh ta thấy được vô số nguyên thạch.
Những nguyên thạch này bị khảm nạm trên tường, với cả là dùng nguyên lực khảm, nếu như bọn họ muốn lấy xuống thì chỉ có thể cậy từng viên một.