Chương 2869: Giết
Trần Bình không nhịn được mắng một câu. Nếu anh nghiên cứu được ra đây là thứ gì thì còn dễ nói. Nhưng bây giờ, Trần Bình còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra mà tinh thạch đã biến mất rồi.
Tháp Thông Thiên lầm bầm vài câu coi như đã đáp lại anh. Trần Bình không nhịn được lắc đầu, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Bây giờ, tinh thạch màu hồng đã bị ăn mất rồi, anh cũng chẳng thể làm gì được.
Trần Bình biết chắc chắn khối tinh thạch màu hồng này đem lại lợi ích rất lớn cho Tháp Thông Thiên. Nếu không, đối phương cũng chẳng dứt khoát ăn như vậy. Sau đó, Trần Bình thản nhiên bóp nát một bộ hài cốt khác và cũng tìm được một tinh thạch màu hồng tương tự. Nhưng cuối cùng anh vẫn không tìm được khối nguyên thạch cốt lõi nhất kia.
Đây chính là một món tài sản khổng lồ từ trên trời rơi xuống, nó khiến Trần Bình không thể không động lòng. Dù sao thứ có thể khiến Tháp Thông Thiên coi trọng cũng không nhiều. Đương nhiên, anh sẽ không bỏ qua những thứ tốt như vậy.
Giờ phút này, đám kỳ nhông phách lối kia lại vòng ngược trở lại một lần nữa. Chúng liên tục tấn công Trần Bình, xem ra đám kỳ nhông này định liều mạng với anh. Rõ ràng vì lúc đầu Trần Bình đã quấy rầy con vua yêu thú kia, bây giờ đối phương phái đám kỳ nhông này tới gây phiền phức cho anh.
Nhìn lũ kỳ nhông đang kêu gào này, Trần Bình chỉ cảm thấy vô cùng bực bội. “Chúng mày đúng là to gan, chỉ dựa vào chút bản lĩnh này mà đòi tới vênh váo với tao à?”
Trần Bình bất đắc dĩ thở dài, tiện tay xử lý hết đảm kỳ nhông này. Sau đó, anh cũng không hề do dự hấp thu những tinh hoa này. Đảm kỳ nhông đã cung cấp cho Trần Bình khá nhiều năng lượng. Trong khi nghiên cứu, anh đã học được một năng lực hấp thu tinh huyết, giúp tiết kiệm được rất nhiều đan dược.
Thứ này không phải người bình thường có thể học được. Sở dĩ Trần Bình có thể sử dụng chiêu này một cách thản nhiên như vậy, là vì anh cực kỳ tự tin về thực lực của mình. Hơn nữa Tháp Thông thiên còn giúp Trần Bình giữ cửa.
Nếu người khác sử dụng chiêu số này thì chỉ vài phút sẽ rơi vào đội ngũ ma tu. Hấp thụ tinh huyết của quá nhiều sinh vật, cuối cùng sẽ khiến bản thân rơi vào Ma đạo. Trần Bình có Tháp Thông Thiên giúp, xem như là một thủ tục loại bỏ. Anh vốn chẳng cần lo lắng bất cứ chuyện gì, chỉ cần thản nhiên hưởng thụ hết thảy là được rồi.
Càng lúc càng có nhiều kỳ nhông xứng về phía anh, Trần Bình vốn chẳng sợ chút nào, cứ thể giết quên trời đất. Rõ ràng đám yêu thú này chưa thực sự mở linh trí, bọn chúng cực kỳ hung tàn và khát máu chỉ biết liên tục nhào lên mà thôi. Chúng vốn chẳng biết sử dụng chiến thuật, cũng chẳng biết tránh né.
Có lẽ chỉ có con vua yêu thú kia là thông minh một chút. Chỉ khoảng mười phút sau, trước mặt Trần Bình đã có xác của hơn trăm con kỳ nhông. Nhìn đảm yêu thú này, anh cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Sao đối phương lại phải cố chấp như vậy chứ? Dù sao chắc chắn anh sẽ lấy được đồ, chẳng bằng lựa chọn rời đi, từ bỏ thứ gọi là bảo bối này là được.
Nếu đối lại là người bình thường cắn nuốt nhiều huyết khí như vậy thì đã trầm luân vào Ma đạo từ lâu rồi. Có lẽ, con vua yêu thủ này cũng đoán được chiêu số của Trần Bình nên mới cố ý sai đảm kỳ nhông này xông lên chịu chết. Mục đích của nó chính là để anh rơi vào con đường lầm lỗi không có đường về.
Nhưng vua yêu thú lại không ngờ Trần Bình vốn chẳng hề lo lắng. Đối với anh thì mấy mánh khóe này chẳng có nghĩa lý gì. Trần Bình phá hủy tất cả hài cốt, cuối cùng tìm được mười mấy khối tinh thạch màu hồng. Anh ném hết số tinh thạch này cho Tháp Thông Thiên, còn bản thân thì vênh váo rời đi.
Giờ phút này, chiến lợi phẩm mà anh giành được cũng không ít. Đảm kỳ nhông kia như bị Trần Bình giết sạch, không còn xuất hiện nữa. Anh thấy trời đã tối nên tùy tiện tìm một nơi nhìn có vẻ an toàn nhóm lửa nướng thịt yêu thủ ăn. Thịt của đảm kỳ nhông này không vừa miệng Trần Bình.
Chúng chẳng những có dáng dấp xấu xí mà còn đen như mực, cho vào miệng cũng chẳng thấy ngon. Ngay lúc Trần Bình đang không có chốn nương thân, Thỏ chui từ trong ngực anh ra. Thật ra, cậu ta luôn đi theo anh, chỉ có điều vừa rồi không xuất hiện là vì đang đánh một giấc say xưa trong túi của Trần Bình.
Lúc này, anh bắt đầu nướng thịt, Thỏ như ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt nên mới vội xuất hiện.
“Hì hì, tài nấu nướng của lão đại thật tuyệt. Thịt nướng này vừa thơm vừa mềm khiến tôi có cảm giác ngửi thấy mỹ vị nhân gian”.
Thỏ cũng không nhịn được bắt đầu khen Trần Bình. Tuy cậu ta là một con thỏ thì lẽ ra sẽ thích ăn cà rốt và rau củ, nhưng Thỏ cũng cảm thấy hứng thú với thịt của yêu thú. Bởi vì sau khi ăn đủ lượng thịt yêu thứ cần thiết thì có thể giúp tăng thực lực. Cậu ta cực kỳ rõ điều này nên dù có không thích ăn thịt thì nhất định cũng phải ăn vài miếng.
Trần Bình đập Thỏ một cái, sau đó quăng cho cậu ta một đống thịt. Anh không ngờ con thỏ này lại có thể ăn. thịt, đúng là đã phá vỡ sự hiểu biết của bản thân Trần Bình. Một người một thỏ đang vui vẻ ăn ở đáy vực, tiếng lửa nổ lốp đốp điểm xuyết cho không khí ở nơi đây thêm phần thú vị.
"Thật ra phong cảnh ở nơi đây cũng không tệ. Nếu có thể hưởng thụ sự thoải mái này một thời gian dài thì đúng là dễ chịu”.
Con người của Trần Bình rất thích sự thỏa mãn, tự do. Bình thường bận bịu với đủ thứ chuyện khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Lúc này đúng là nên thừa cơ hội trộm lười một chút.
"Lão đại, anh đừng quên bản thân tới đây làm gì. Mục đích của chuyến đi lần này là để tìm chỗ giáp giới Thiên Đạo đấy!”.
Thỏ ở bên cạnh nhắc nhở một câu. Miệng cậu ta dính đầy dầu mỡ, tay lại đang đưa ra cầm thịt nướng ở bên cạnh. Nghe thấy thế, Trần Bình liếc sang nhìn.
“Đương nhiên tôi biết rồi, nhưng tôi chưa cảm nhận được chút khí tức nào của chỗ giáp giới Thiên Đạo. Thậm chí, ngay cả một chút cảm giác khác lạ cũng không có”
Trần Bình phát hiện ra xung quanh nơi này có một con sông ngầm. Nói không chừng, men theo con sông ngầm này, bọn họ sẽ tới được một nơi bí mật. Nghĩ tới đây, anh nhắm mắt lại chăm chú cảm nhận xung quanh. Trần Bình phát hiện ra con sông ngầm này đang chảy dưới lòng bàn chân họ.
“Nếu giờ phút này tôi đi khám phá vùng đất này là có thể tiến vào được con sông ngầm bên dưới. Tới lúc đó, chúng ta sẽ men theo con sông ngầm này. Chắc chắn có thể tìm được chỗ giáp giới Thiên Đạo kia”
Trần Bình không nhịn được VỖ VỖ đầu Thỏ, tỏ ra vô cùng đắc ý.
Sau khi ăn uống no nê, anh cũng không thèm để ý tới bóng tối, dẫn Thỏ tiếp tục tiến lên phía trước. Sau khi cả hai đi được khoảng mười cây số, Trần Bình đột nhiên thấy địa thế phía trước đang hạ xuống. Rõ ràng phía trước là cửa vào con sông ngầm mà anh muốn tìm.