Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2868: Xác yêu thú

Đối với anh mà nói, một đám kỳ nhông cũng chẳng có gì ghê gớm, trái lại anh cảm thấy đám yêu thú này thật vô dụng.

Đối phương muốn đánh lén, nhưng lại bị anh giết hết vô tình như vậy, có thể thấy thực lực của đám kỳ nhông này không so được với dã tâm của chúng.

Thôn tính xong đám yêu thú này, Trần Bình cũng cảm thấy sức mạnh của mình đã trở lại trạng thái cao nhất, bây giờ anh giết đám yêu thú này, hoàn toàn không cần tốn quá nhiều sức lực.

Càng đi vào sâu hơn, Trần Bình càng cảm thấy không đúng cho lắm.

Anh cảm nhận được có một cỗ uy áp cực mạnh đang tấn công về phía mình, hơn nữa loại uy áp này còn cho anh cảm giác không tốt.

Càng đi về phía trước, Trần Bình càng cảm thấy cơ thể không bình thường, dường như có gì đó trong cơ thể mình muốn bức phá mà ra.

Giống như có một cổ sức mạnh hồng hoang đang hấp dẫn anh. Trần Bình đi về phía trước mấy bước, thấy phía trước có một bộ xương vô cùng lớn,

Bộ xương này thoạt nhìn rất giống xác yêu thị, trong chốc lát, Trần Bình cũng không phân biệt được là thứ gì, tóm lại, trong lòng anh cũng cảm thấy sợ hãi,

Cái xác này dài hơn trăm mét, nhìn lên lại cao vút tầng mây, Trần Bình đứng cạnh đó mà cảm thấy mình thật nhỏ bé, cảm giác này khiến lòng anh cũng có chút rụt rè.

Trên đầu con yêu thú này hình như có một hạt ngọc thật lớn màu đen, đang điên cuồng hấp thu nhiều loại nguyên khí trời đất, khiến người ta có cảm giác rất đáng sợ.

Theo bản năng, Trần Bình cảm thấy thứ này không được bình thường. Cái xác khổng lồ này giống như đã hoàn toàn sống lại, lúc này đang không ngừng phát ra ánh sáng. "Đây lại là con rối kì lạ sao? Chẳng lẽ lại có người đặt ở đây một vũ khí chuyên dùng để giết người?"

Đối với cái xác khổng lồ này, Trần Bình không có bất kỳ hảo cảm nào, anh chỉ cảm thấy vô cùng kinh khủng, thậm chí có cảm giác đang tạo cho mình áp lực cực lớn.

Ngay lúc này, hạt ngọc trên đỉnh đầu yêu thú giống như đột nhiên phát hiện ra Trần Bình, bắt đầu kêu ầm lên, trông như thể đã coi Trần Bình là một kẻ thù lớn.

Viên ngọc đó biến thành một luồng ánh sáng trong nháy mắt, đến khi Trần Bình thấy rõ mới phát hiện, hoá ra đây là một con kỳ nhông vô cùng lớn, lớn hơn rất nhiều đám kỳ nhông bị mình giết.

Thấy con kỳ nhông kia, trong mắt Trần Bình lộ ra vẻ cẩn thận. “Không ngờ lại còn thấy mấy thứ kinh khủng này” Sắc mặt Trần Bình rất khó coi, anh nhíu mày lại, không muốn tiếp xúc với nó.

Nhưng con kỳ nhông này lại như hồn ma vất vưởng không ngừng quấn quanh Trần Bình, trông như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Bình vậy.

Thực lực của Trần Bình đương nhiên không thể khinh thường được, anh chưa nói lời nào đã giơ thanh kiếm dài lên đuổi theo con kỳ nhông kia. Nếu đối phương đã phách lối như thế, muốn gây phiền toái cho anh, thì đương nhiên anh không thể nào bỏ qua cho đối phương được.

Dường như con kỳ nhông kia cũng cảm nhận được sức mạnh to lớn của Trần Bình, nó suy nghĩ một hồi rồi xoay người chạy ra ngoài, không dám tiếp tục ở đó tự mình chuốc lấy khổ nữa.

“Tao muốn xem xem mày chạy được đến đâu!”

Thấy đối phương ngang ngược muốn chạy đi như vậy, Trần Bình không nói câu nào đã trực tiếp ra tay.

Tốc độ của anh không hề chậm, nhanh chóng đuổi theo sau, mà con yêu thú kia cũng có chút sợ hãi, không ngừng di chuyển, dường như muốn thoát khỏi phạm vị với tới của Trần Bình.

Nhưng con kỳ nhông ngu ngốc đó lại nằm mơ rồi, Trần Bình sẽ không cho nó bất kỳ cơ hội nào để chạy.

Đây nhất định là kỳ nhông cấp bậc yêu vương, thực lực không thể khinh thường được, trên mặt Trần Bình lộ ra vẻ hưng phấn, nhanh chóng đuổi theo nó.

Mặc dù con yêu thú này không ngừng kêu gào, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến Trần Bình được.

Chút tiếng kêu đó hoàn toàn không thể làm Trần bình sợ được, anh cũng không phải phụ nữ nhát gan, sao có thể bị dọa được chứ?

Thậm chí anh còn cảm nhận được khí tức man hoang trên người con yêu thú này. Rất rõ ràng, con kỳ nhông này tuyệt đối không bình thường, nhất định có một vài thứ không tầm thường.

Lúc này, Trần Bình đã thấy rõ, phía trước không có bất kỳ thứ gì nguy hiểm, căn bản không có ai mai phúc cả, nên Trần Bình hoàn toàn không cần lo lắng gì cả.

Nhưng lúc anh đang điên cuồng đuổi theo con kỳ nhông kia, đột nhiên có một con yêu thú chui ra, nhanh chóng chắn trước mặt con kỳ nhông vua kia, dường như là muốn gánh lấy tất cả tổn thương cho đối phương.

"Không ngờ đám nhãi ranh chúng mày còn biết bảo vệ chủ, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì đâu, giờ mày cản. trước mặt tao cũng chỉ là lên nộp mạng mà thôi!”

Trần Bình tuỳ tiện ra tay đã giết chết một con yêu thú, mấy giây sau, những con yêu thủ khác cũng xông lên, nhưng đều bị Trần Bình giết cả.

Thấy con yêu thú kia nhanh chóng chạy đi, Trần Bình cũng không nói gì nhiều, nếu đối phương đã chạy nhanh như vậy, thì anh cũng không cần phải tính toán nhiều như vậy nữa.



Lúc này Trần Bình tập trung chú ý lên bộ hài cốt kia. Vốn dĩ anh cho rằng mình cảm thấy hứng thú với con kỳ nhông vua kia, nhưng thực tế lại không phải vậy. Hoá ra cái xác yêu thú kia mới khiến anh hứng thú nhất.

“Rốt cuộc cái xác này có bí mật gì chứ?” Trần Bình tò mò lại gần quan sát, sau đó đột nhiên anh cảm thấy cơ thể mình như bị thiêu đốt, giống như có thứ gì đó đang ăn mòn cơ thể anh.

Ngay lập tức, Trần Bình cảm thấy cả người đau đớn, theo bản năng, anh túm lấy thứ bên cạnh, không ngờ lại túm phải xác yêu thú.

Dưới lực túm của Trần Bình, không hiểu sao xương yêu thú lại vỡ ra.

Một giây sau, trong tay Trần Bình xuất hiện một viên tinh thạch màu hồng, trông rất kỳ lạ.

Trần Bình cầm lên trước mắt cẩn thận quan sát, phát hiện đây không phải viên đá bình thường, mà là một viên đá chạm trổ hình một con rồng nhỏ.

Đầu rồng và đuôi rồng rất rõ ràng, Trần Bình nhìn qua đã phân biệt được.

Anh cẩn thận quan sát, cũng không phát hiện ra chỗ nào không bình thường, anh chỉ yên lặng bỏ viên đá đó vào ba lô.

Có lẽ đây chính là chỗ tinh tuý của bộ hài cốt này. Trong lòng anh rất rõ ràng, chỉ có khi thực thể hoá thạch trên vạn năm, mới có thể sản sinh ra thứ này.

Như vậy có thể thấy được, tất cả những thứ này không hề bình thường chút nào.

Đúng lúc đó, tháp Thông Thiên lại đột nhiên rung lên giống như là tỉnh lại vậy, ngay lập tức hấp thu viên đá màu hồng kia, không để lại cho Trần Bình chút gì.

Mặc dù Trần Bình không để ý đến hành động của tháp Thông Thiên, nhưng bây giờ tự nhiên anh đã có thể cảm nhận được cổ sức hấp thụ mạnh mẽ kia.

“Cái thứ chó má này, lại hấp thu hết tinh thạch của tao, tao còn chưa nghiên cứu nó là thứ gì mà!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK