Chương 2613: Mượn đao giết người
Mặc dù dáng dấp của người này không có gì
đặc biệt, nhưng dù sao cũng tốt hơn thằng cha
Lâm Phi Vũ kia,
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của đối phương, chắc
hẳn không phải người địa phương, có lẽ anh ta
đến từ một thành trì cao cấp hơn, cứ như thế bản
thân cô ta cũng có cơ hội đi theo đối phương
đến một thành trì khác, đây đương nhiên là một
lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ đến chỗ này, Cồ Tiêu Thi cũng liếc mắt
đưa tình nhìn đối phương, trong ánh mắt lóe lên
sự mong đợi.
Hai người cứ như thế ăn nhịp với nhau, trong
nháy mắt đã đạt thành hợp tác.
“Chẳng qua nếu như anh muốn để tôi đi
theo anh... Anh phải giúp tôi báo thù đấy nhé!"
Cổ Tiêu Thi có chút xoắn xuýt mỡ miệng, xem ra
còn có chút thẹn thùng.
Nhìn thấy dáng vẻ lạt mềm buộc chặt của
đối phương, Tỳ Hưu chỉ cảm thấy nhộn nhạo
không thôi.
“Có lời gì thì cô đại khái có thể nói thẳng,
nếu như tôi cảm thấy có thề hoàn thành, đương
nhiên sẽ giúp đỡ cô.”
Thực lực của anh ta bày ra ð đây, cho dù
muốn trừng trị ai cũng là chuyện dễ như trð bàn
tay.
“Chính là đám người ở Tàng Bảo Lâu kia, tôi
muốn anh giúp tôi trừng trị mấy người đó, chính
bởi vì bọn họ giày vò tôi thành dáng vẻ này, cho
nên hiện tại...” Cổ Tiêu Thi muốn nói lại thôi, xem
ra có chút căng thẳng. Trên thực tế trong lòng
Cổ Tiêu Thi cũng biết rất rõ ràng, đối phương
chưa chắc đã giúp mình báo thù.
Vừa rồi Tỳ Hưu cũng đã mỡ miệng nói, rất có
thể đám người này đến từ một nơi thần bí.
Nếu là như thế, đối phương lại càng không
thể giúp đỡ chính mình.
“Cô chờ tôi làm rõ thân phận của bọn họ,
chúng ta lại nói đến chuyện báo thù."
“Dù sao thì tôi cũng sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi
một khoảng thời gian rất dài, đến lúc đó nếu như
xác định thân phận của đối phương không vấn
đề gì, bên này tôi đương nhiên sẽ giúp cô báo
thù”
Nghe được Tỳ Hưu nói như thế, Cổ Tiêu Thi
cũng không nhịn được thở phào một hơi.
Nếu như đối phương đã nói như thế, mình
cũng không tiện bám lấy không buông.
Dù sao tất cả mọi chuyện cứ giao cho Tỳ
Hưu giải quyết là được rồi.
“Vậy chuyện này xem như làm phiền ngài
rồi" Cổ Tiêu Thi híp mắt nói xong bèn trực tiếp
dán sát lại.
Mà tất cả cảnh tượng này bị Lâm Phi Vũ đột
nhiên xuất hiện nhìn thấy hết.
Vốn dĩ lúc đầu Lâm Phi Vũ cảm thấy đã lâu
như thế không gặp đối phương, vẫn nên qua đó
quan tâm đến việc làm ăn của đối phương mới
được.
Thế nhưng không nghĩ đến vừa mới đi vào
trong cửa hàng, thông qua cửa kính hơi mờ, anh
ta nhìn thấy bóng dáng hai người bên trong.
Người này không phải ai khác mà chính là vị
hôn thê mà anh ta luôn ngày nhớ đêm mong.
Nhìn thấy đối phương và một người đàn ông
dáng dấp xấu xí đang quấn lấy nhau, trong nháy
mắt anh ta cảm thấy mình giống như bị mù.
Chỉ là anh ta cũng không ầm ï, mà chính là
trực tiếp nhìn hết tất cả ở trong mắt.
Sau khi ghỉ lại hết tất cả những hình ảnh này,
anh ta lựa chọn nhanh chân rời đi.
Lâm Phi Vũ cũng không phải hạng người tốt
lành gì, nếu đối phương đã dám trêu chọc chính
mình như thế, như vậy anh ta nhất định sẽ trả
thù.
Người của Hối Bảo Lâu nhìn thấy cảnh tượng
này cũng không nói gì.
Bọn họ rất rõ ràng, Lâm Phi Vũ cũng không
phải là nhân vật mà mình có thể trêu chọc nồi,
mà Cổ Tiêu Thi là lão đại của bọn họ, càng là
người mà bọn họ không thề đắc tội.
Lúc này Trần Bình cũng không biết mình đã
bị Tỳ Hưu ghim, đám người bọn họ ở sân sau trò
chuyện với nhau rất vui vẻ, căn cứ vào đối
phương tán gẫu, Trần Bình cũng biết được rất
nhiều chuyện.
Lúc này đây đối với thân phận của Trần
Bình, Hám Thừa Phong cũng có đại khái suy
đoán.
“Cậu Trần, tôi thấy quần áo mặc trên người
cậu tương đối kỳ quái, chẳng lẽ cậu là từ... Chỗ