Chương 2758: Chiến đấu âm hồn
Những người này không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất thành thật nghe lời. Bọn họ đều biết, sinh mạng mình đang nằm trong tay Trần Bình, bây giờ cần phải nghe lời mới được. "An toàn của những người khác do tôi đảm bảo, có điều an toàn của lão thì khó nói." Trần Bình cười, đưa viên đá cho Cổ Nhạc Nhạc.
"Không phải ông muốn lấy tảng đá đó mở cửa hay sao? Bây giờ tôi sẽ cho ông xem tảng đá đó có hữu dụng hay không!".
Trần Bình ra hiệu cho Cổ Nhạc Nhạc đi ra cổng, Cổ Nhạc Nhạc không chút do dự cầm lấy đá đi tới cửa ra vào kết giới.
Khi cậu cầm tảng đá đó tới kết giới, tất cả mọi người đều nóng lòng chờ mong. Bọn họ muốn biết là có ra được hay không. "Cậu.." Loạn Xuyên Sa cứ như vậy yên lặng nhìn Cổ Nhạc Nhạc, lão muốn tìm cơ hội lớn chuồn đi. Nhưng mà rõ ràng lão không có được cơ hội này. Cổ Nhạc Nhạc đi tới cửa chính, kết giới cũng không mở ra.
Cậu cầm viên đá lung lay cổng kết giới, nhưng không có nửa điểm phản ứng, rõ ràng cách dùng tảng đá để mở cổng là không chính xác.
"Tại sao lại như vậy?" Loan Xuyên Sa trợn tròn mắt, lão nằm mơ cũng không ngờ lại xuất hiện tình trạng thế này. Vốn lão cho là cầm viên đá có thể tự do ra vào, nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của lão mà thôi. Cầm tảng đá đúng là có thể tự do tiến vào nhưng không thể tự do tiến ra. Một khi trận được kích hoạt, cho dù là ai cũng không thể ra ngoài. Cũng không phải ai cũng như Trần Bình, có bản lĩnh nhìn thấy điểm mấu chốt của kết giới. Thấy được động tác của Cổ Nhạc Nhạc, hi vọng của mọi người đều tắt.
Tiếp đây cho dù làm thế nào bọn họ đều không thể trốn thoát được, vậy thì chỉ bằng cố gắng chiến đấu.
Tốt xấu gì Trần Bình còn cho bọn họ vũ khí, có thể bảo vệ an toàn tính mạng.
Nếu như tiếp theo không thể tiêu diệt toàn bộ âm hồn, đoán chừng mỗi nười đều chỉ có thể ở đây làm con tốt thí mạng.
"Có tất cả năm vòng âm hồn, các người có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi" Trần Bình vừa dứt lời, mọi người cũng cảm giác toàn thân rét run, những thứ kia lại bắt đầu xuất hiện.
Mọi người nhanh chóng gia nhập chiến đấu, Trần Bình cũng không keo kiệt sức lực của mình, không nói hai lời tạo thành một vùng an toàn cho mọi người.
Bây giờ Loan Xuyên Sa đang ở trong tình trạng không có ai bảo vệ, lão ta hốt hoảng nhìn bốn phía chung quanh, muốn tìm một người bảo vệ mình.
Bây giờ muốn khắc thần trên người đã không kịp rồi. Khắc thần cần thời gian, ít nhất cũng phải một nén nhang mới có thể hoàn thành một khắc thần.
Mà bây giờ những âm hồn kia cũng đã uất hiện trước mặt mình, lão có muốn chống cự cũng không có năng lực này.
"Nếu ai bảo vệ tôi, tôi sẽ nhận người đó làm đồ đệ đúng nghĩa, với cả sau khi ra ngoài còn ban thưởng các loại."
Loạn Xuyên Sa không ngừng ra điều kiện tốt để hứa hẹn với đám người, trong lòng ông ta bây giờ cực kỳ hoảng sợ, nếu như đám âm hồn kia thực sự tấn công mình, vậy thì xong đời.
Mặc dù thực lực của lão không tệ, nhưng trong tình huống chưa kịp chuẩn bị gì thì cũng không có cách nào đối phó với những âm hồn này.
"Tôi tới, tôi tới!" . "Tính cả tôi nữa! Tiền bối, lão nhất định phải nhớ kỹ lời mình nói đấy!"
Một đám người nhanh chóng kích động xông tới, bọn họ nhanh chóng bao vây Loạn Xuyên Sa, muốn bảo vệ đối phương.
Những người này đều là kẻ thấy lợi quên nghĩa, trong tay bọn họ có vũ khí của Trần Bình, bây giờ cũng bắt đầu bảo vệ Loan Xuyên Sa.
Nhìn thấy dáng vẻ này của đám người, Cổ Nhạc Nhạc cũng thấy vô cùng tức giận. "Các người làm gì vậy? Đừng quên, vũ khí trong tay các người đều do lão đại của tôi cho đấy!" Cổ Nhạc Nhạc ở bên cạnh phẫn nộ gào thét, muốn thức tỉnh đám người vô ơn này. Nhưng bọn họ vốn chẳng để ý tới Cổ Nhạc Nhạc. "Dù sao vũ khí cũng nằm trong tay rồi, cậu có thể làm gì được?" "Chúng tôi có quyền lựa chọn quyền lợi, cần cậu quan tâm à?"
Những người đó không những không trả vũ khí mà còn cực kỳ ngang ngược suýt thì làm cho Cổ Nhạc Nhạc tức đến ngất đi.
Sư Chấn Thiên nổi giận đùng đùng muốn gây chuyện với bọn họ, có điều chỉ là một đám tu hành bình thường thôi, mình phẩy tay là có thể giải quyết.
Nhìn thấy đám người đó ngang ngược, càn rỡ như vậy, Trần Bình chỉ cảm thấy buồn nôn. Bọn họ đã khắc họa vô cùng tinh tế cụm từ tiểu nhân đắc chí, Trần Bình vung tay lên về phía bọn họ, vũ khí của họ nhanh chóng rơi vào trong tay anh. "Các người đúng là gió chiều nào xoay chiều ấy, nhưng mà tôi không cần."
Trần Bình tiện tay thu lại đống vũ khí, những vũ khí này đối với anh chỉ như đống sắt vụn, mà với đám người kia, cho dù có ở vùng âm hồn hay không đều là đồ vật cấp cao.
Những kẻ thề non hẹn biển bảo vệ Loạn Xuyên Sa nhìn thấy vũ khí biến mất liền trợn tròn cả mắt.
Vốn bọn họ muốn mượn vũ khí này để thi triển quyền cước ở vùng âm hồn, thậm chí có thể lấy được vài món đồ tuyệt vời.
Nhưng bây giờ vũ khí mất, giờ chẳng lẽ bảo bọn họ dùng chính cơ thể mình đi thu thập tâm hồn à? Bọn họ cũng đâu có năng lực này. "Sao con người anh lại thế, đã nói là cho chúng tôi vũ khí rồi bây giờ lại lấy lại!" "Đúng vậy, đây chẳng phải là anh đã ép chúng tôi vào đường cùng rồi sao?"
Tất cả đều điên cuồng mắng Trần Bình, dường như hành động của Trần Bình làm cho bọn họ hết đường đi.
Chúc Đại Huân vốn đang điên cuồng chiến đấu bên cạnh, lúc này cũng không vừa mắt.
Anh ta vốn là một người thẳng thắn, nhìn thấy đám người kia không biết xấu hổ như vậy, anh ta hận không thể giết chết tại chỗ để hả giận.
"Các người có nhầm không vậy?"
"Vũ khí đều do người khác cấp, người ta muốn lấy lại là bình thường! Với cả ai bảo các người đứng bên đối đầu với người ta?".
Chúc Đại Huân một câu liền nói trúng tim đen, đám người kia lập tức câm miệng. Bọn họ cũng rõ ràng kết cục hiện tại có liên quan đến cách làm của mình.
Giờ phút này sắc mặt của Loạn Xuyên Sa trở nên xám xanh, lão đứng trong đám người nhìn chằm chằm Trần Bình, không ngờ Trần Bình lại ác độc như vậy.
Những kẻ thề non hẹn biển bảo vệ Loạn Xuyên Sa nhìn thấy vũ khí biến mất liền trợn tròn cả mắt.
Vốn bọn họ muốn mượn vũ khí này để thi triển quyền cước ở vùng âm hồn, thậm chí có thể lấy được vài món đồ tuyệt vời.
Nhưng bây giờ vũ khí mất, giờ chẳng lẽ bảo bọn họ dùng chính cơ thể mình đi thu thập tâm hồn à? Bọn họ cũng đâu có năng lực này. "Sao con người anh lại thế, đã nói là cho chúng tôi vũ khí rồi bây giờ lại lấy lại!" "Đúng vậy, đây chẳng phải là anh đã ép chúng tôi vào đường cùng rồi sao?"
Tất cả đều điên cuồng mắng Trần Bình, dường như hành động của Trần Bình làm cho bọn họ hết đường đi.
Chúc Đại Huân vốn đang điên cuồng chiến đấu bên cạnh, lúc này cũng không vừa mắt.
Anh ta vốn là một người thẳng thắn, nhìn thấy đám người kia không biết xấu hổ như vậy, anh ta hận không thể giết chết tại chỗ để hả giận.
"Các người có nhầm không vậy?"
"Vũ khí đều do người khác cấp, người ta muốn lấy lại là bình thường! Với cả ai bảo các người đứng bên đối đầu với người ta?".
Chúc Đại Huân một câu liền nói trúng tim đen, đám người kia lập tức câm miệng. Bọn họ cũng rõ ràng kết cục hiện tại có liên quan đến cách làm của mình.
Giờ phút này sắc mặt của Loạn Xuyên Sa trở nên xám xanh, lão đứng trong đám người nhìn chằm chằm Trần Bình, không ngờ Trần Bình lại ác độc như vậy.
"Người anh em này, không biết giữa chúng ta rốt cuộc có thù hận gì mà cậu lại ghi hận tôi như vậy, còn muốn dùng cách này để tra tấn tôi?"
Loạn Xuyên Sa nghiêm túc nhìn Trần Bình, lão thực sự không nghĩ ra được người này là ai. Nếu như mình và Trần Bình có mối thù sâu nặng, vậy đối phương muốn giết mình là bình thường. Nhưng rõ ràng lão và Trần Bình cũng chưa từng gặp nhau, vì sao Trần Bình lại điên cuồng như vậy? Nghĩ đến đây, lão quyết định phải hỏi cho rõ ràng. Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Loạn Xuyên Sa, Trần Bình hừ lạnh một tiếng.
"Vậy tôi và ông không thì không oán, vì sao ông muốn dùng máu của tôi để tế tự? Chỉ vì muốn triệu hồi vị kia à?"