Chương 2836: Thành Phong Vân
Đám người kia nghẹn lâu như vậy rồi, cũng sớm đã không nhịn được, chỉ muốn phải nhanh chóng giải thoát bản thân một chút.
Cho nên bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, căn bản cũng không nguyện ý tiếp tục đợi ở chỗ này.
Trần Bình cũng không muốn so đo những chuyện này, theo anh, đám người kia có thể chạy thoát, căn bản cũng không liên quan đến mình.
Anh chỉ là thuận tay phá hủy hết mấy thứ này mà thôi.
"Đi đi đi, chờ sau khi chúng ta chạy ra khỏi đây, anh sẽ biết rõ đây rốt cuộc là thế giới như thế nào, nói tóm lại là chỗ này có chút kỳ quái, giống như chia làm các loại Đại Lục khác nhau!"
Nghe được chuyện đó, đáy mắt Trần Bình cũng đã hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới bọn họ lại nói như vậy.
Hơn nữa nhìn bộ dáng này, những chỗ bản thân lúc trước đã từng đi qua so với nơi này tựa hồ không quá giống nhau.
Bởi vì thực lực của những người nơi này tương đối mà nói mạnh hơn nhiều, hơn nữa tổng thể làm cho người ta có một loại cảm giác rất khác biệt như vậy.
Trên đường đi một chút lại ngừng một chút, bọn họ cuối cùng đã đi ra tới nơi.
Trần Bình nhìn thấy thế giới bên ngoài cực kỳ sung túc Nguyên Khí, nhịn không được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thật không ngờ bên ngoài lại xa hoa như vậy.
Nơi đây Nguyên Khí quả thực dồi dào, đầy đủ, khoa trương hơn so với những thế giới đều khác.
Ngục giam ở chỗ thật xa, bọn họ phải đi xuyên qua một cánh rừng, rất nhanh liền đi tới bên trong một thành trì.
Nhìn cơ sở vật chất, kiến trúc xung quanh, Trần Bình cũng không nhịn được thở dài một hơi.
"Chỗ này quả nhiên thật là xa hoa".
Rất rõ ràng, nơi đây vô cùng lợi hại, khắp nơi đều là nguyên khí dao động, hơn nữa đồ vật có được có lẽ cũng cao cấp hơn. những thế giới khác nhiều.
Đến cả trang trí cửa thành cũng khoa trương như vậy.
Vẻ mặt của hai người Cổ Nhạc Nhạc và Sư Chấn Thiên trở nên vô cùng sáng lạn, không có nghĩ đến địa phương này lại xa hoa như vậy, cảm giác như mình giống một người chưa từng thấy qua việc đời trần tục, đúng là vô cùng mất mặt.
"Chúng ta đã đến cửa, có thể giải trừ trạng thái ẩn thận, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, đoán chừng sẽ lập tức bại lộ"
Đan dược cũng có thời gian hạn chế đấy, Trần Bình cũng lo lắng một lát nữa mọi người liền bại lộ thân phận.
Sau khi đã nghe được lời này, tất cả mọi người ngay lập tức giải trừ trạng thái ẩn thân, hình dáng thật sự của mọi người liền hiện ra.
Con thỏ cũng yên lặng đứng ở trên bờ vai Trần Bình, để lộ bộ dáng thật sự của mình.
Thời điểm vừa mới chạy đi, cậu ta đã giới thiệu đại khái với Trần Bình một chút về chỗ này. Trần Bình xác nhận, đại lục này so với những chỗ mình đi lúc trước ngược lại là có chút tương tự, bất quá, chắc chắn không phải cùng một chỗ.
Có lẽ bọn chúng có liên hệ đấy, nhưng mà muốn tìm được những cường giả kia, lúc đầu vẫn là còn có chút chập choạng muốn đến nơi này, Trần Bình cũng đã trở nên nghiêm túc.
"Chúng ta đều nên cẩn thận một chút, nếu không chú ý, đoán chừng lại bị ăn chút thiệt thòi đấy" Trần Bình nói một tiếng.
Trước mắt mà nói tất cả mọi người còn chưa tới đạt tới trình độ biết mình biết người, nếu như còn khí trương như vậy, khả năng thật sự sẽ chọc tới phiền toái.
Rất nhanh, bọn họ liền xếp hàng vào thành.
Người ở bên này sử dụng, cũng là Nguyên Thạch, thứ này Trần Bình cũng không thiếu.
Rất nhanh bọn họ liền tiến vào bên trong thành trì, tòa thành trì này còn có chút khí thế rộng lớn, Trần Bình nhìn thấy trên tấm bảng thành Phong Vân này vài cái chữ to ở phía sau, cũng có chút khó tin hiểu được. Rất rõ ràng có thể nhìn ra được, chỗ này vô cùng khổng lồ đấy.
Càng quan trọng hơn chính là bảng hiệu ở đây thậm chí có nguyên khí dao động, nhìn qua chính là do lợi hại người viết ra đấy.
Tuy rằng Trần Bình cũng có thể viết ra chữ như vậy, nhưng mà anh như trước vẫn cảm thấy người này không đơn giản: "Các vị các huynh đệ, chúng ta còn cần tiến xa hơn nữa, người ở nơi này đều rất lợi hại, miễn cho đến lúc đó chúng ta còn có cảm giác Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên."
Trần Bình nhịn không được cười, anh rất có lòng tin, nhưng mà anh lại không có cảm giác mình vô cùng lên giọng.
Đàm thủ vệ ở cửa cũng đều không có ngăn cản đám người Trần Bình, bọn họ đã nhìn thấy nhiều loại người ăn mặc kỳ kỳ quái quái, Trần Bình bọn họ ăn mặc dù có chút cổ quái, nhưng mà cũng không có ý đồ gì không tốt.
Huống hồ, người ta cũng là thành thành thật thật cho lệ phí vào thành đấy, đã như vậy, bọn họ liền không thể tùy ý ngăn cản đối phương.
Ở bên trong thành Phong Vân, tất cả mọi người đều bị quản lý vô cùng nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép làm việc khi dễ, bắt nạt thường dân.
Thế nhưng người xung quanh đi qua nơi đây, căn bản không muốn ngẩng đầu liếc nhìn nơi này.
Có vẻ như ở chỗ này có các loại đồ vật quỷ dị, nhìn lên một cái cũng sẽ bị quấn thân.
Trần Bình nhìn thấy hình dạng của bọn họ, nhịn không được lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Rất nhanh, anh liền thấy được một ông già ngồi một mình ở cửa.
Đối phương thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, tóc hoa râm, đáy mắt cũng mang theo rất nhiều sợi máu đỏ. Nhìn bộ dạng này của ông. ta, Trần Bình nhịn không được liên tiến lên.
Vừa mới đi lên, liền cảm nhận được cửa hàng này có từng đợt Âm Phong kéo tới.
Rõ ràng bây giờ đang là mùa hè nóng bức, không nghĩ tới vậy mà lại lạnh thành cái dạng này.
"Ông chủ, chỗ này có chút cổ quái, có phải là có quỷ hay không?" Cổ Nhạc Nhạc cũng có chút nghịch ngợm đi tới, cậu ta rất cẩn thận mở miệng hỏi.
Nghe thấy chuyện đó, Sư Chấn Thiên vỗ vỗ đầu Cổ Nhạc Nhạc.
Giọng nói của tên này quá lớn, nếu để cho người khác nghe thấy được, có chút không tốt lắm.
Cổ Nhạc Nhạc lúng túng thè lưỡi, núp ở sau lưng Trần Bình, chỉ sợ đối phương lại đột nhiên đến đánh mình một trận.
Trần Bình nhìn thoáng qua cửa tiệm này, trong nháy mắt liền hiểu hết thảy.
Bất luận là vật gì, đều là không có biện pháp tránh được tầm mắt của anh đấy.
Ông già ngồi ở của thấy được Trần Bình đi tới chỗ của mình, cũng lập tức liền đứng lên, rất khẩn trương theo dõi anh, tựa hồ là muốn nói điều gì.
Nhưng mà xoắn xuýt một phen, ông ta cuối cùng vẫn còn có chút muốn nói lại thôi.
Dù sao đối phương khả năng chỉ là sang đây xem xem mà thôi, hơn nữa nhìn qua dáng vẻ Trần Bình đã biết rõ, chỉ là một vị khách ở nơi khác đến chơi.
Thế nhưng người xung quanh đi qua nơi đây, căn bản không muốn ngẩng đầu liếc nhìn nơi này.
Có vẻ như ở chỗ này có các loại đồ vật quỷ dị, nhìn lên một cái cũng sẽ bị quấn thân.
Trần Bình nhìn thấy hình dạng của bọn họ, nhịn không được lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Rất nhanh, anh liền thấy được một ông già ngồi một mình ở cửa.
Đối phương thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, tóc hoa râm, đáy mắt cũng mang theo rất nhiều sợi máu đỏ. Nhìn bộ dạng này của ông. ta, Trần Bình nhịn không được liên tiến lên.
Vừa mới đi lên, liền cảm nhận được cửa hàng này có từng đợt Âm Phong kéo tới.
Rõ ràng bây giờ đang là mùa hè nóng bức, không nghĩ tới vậy mà lại lạnh thành cái dạng này.
"Ông chủ, chỗ này có chút cổ quái, có phải là có quỷ hay không?" Cổ Nhạc Nhạc cũng có chút nghịch ngợm đi tới, cậu ta rất cẩn thận mở miệng hỏi.
Nghe thấy chuyện đó, Sư Chấn Thiên vỗ vỗ đầu Cổ Nhạc Nhạc.
Giọng nói của tên này quá lớn, nếu để cho người khác nghe thấy được, có chút không tốt lắm.
Cổ Nhạc Nhạc lúng túng thè lưỡi, núp ở sau lưng Trần Bình, chỉ sợ đối phương lại đột nhiên đến đánh mình một trận.
Trần Bình nhìn thoáng qua cửa tiệm này, trong nháy mắt liền hiểu hết thảy.
Bất luận là vật gì, đều là không có biện pháp tránh được tầm mắt của anh đấy.
Ông già ngồi ở của thấy được Trần Bình đi tới chỗ của mình, cũng lập tức liền đứng lên, rất khẩn trương theo dõi anh, tựa hồ là muốn nói điều gì.
Nhưng mà xoắn xuýt một phen, ông ta cuối cùng vẫn còn có chút muốn nói lại thôi.
Dù sao đối phương khả năng chỉ là sang đây xem xem mà thôi, hơn nữa nhìn qua dáng vẻ Trần Bình đã biết rõ, chỉ là một vị khách ở nơi khác đến chơi.
"Xin chào, cửa tiệm này bán như thế nào?"
Trần Bình tò mò mở miệng hỏi, anh ngược lại là rất cảm thấy hứng thú, coi như là cửa hàng này có một ít vấn đề nhỏ, đối với Trần Bình mà nói cũng không đủ gây sợ.