Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2801: Câu chuyện của ông lão

Nghe thấy lời nói này, tất cả mọi người đều ngẩng mặt lên đầy ngỡ ngàng.

Khi Bạch Nam Thiên và Bạch Nam Địa nhìn thấy đối phương, vẻ mặt của bọn họ lập tức toát lên sự vô cùng mừng rỡ.

Mà tên béo thì lại ngẩn người ra nhìn đối phương, có thể thấy anh ta không biết ông lão này là ai. "Ông đến rồi, thật tốt quá. Ông có thể xem tình hình của ông cụ giúp chúng tôi được không.”

Bạch Nam Thiên lao về phía trước, dẫn Loạn Lão đi đến một cách rất thuần thục.

Sau khi nhìn thấy Trần Bình, thái độ của Loan Lão cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Ông ta không nói gì nhiều về hành động của đối phương mà chỉ đi cùng anh ta đến trước mặt ông cụ.

“Phiền ông xem tình hình của ông cụ giúp chúng tôi. Vừa nãy người anh em này của tôi đã cho ông cụ ăn một viên đạn dược, bây giờ tình hình của ông cụ đã tạm thời hồi phục lại bình thường"

Bạch Nam Thiên không kìm được mà giải thích chuyện vừa mới xảy ra. “Nhìn thế này thì, nếu như đã ăn đan dược thì còn có gì để mà xem nữa? Chắc chắn có thể hồi phục lại được” Loan Lão lên tiếng nói rất dõng dạc.

Nghe thấy như vậy, vẻ mặt của Loạn Lão cũng trở nên vô cùng bình thản.

Vào lúc này tên béo cũng không kìm được mà lên tiếng nói.

“Thế thì quả thật quá nực cười, ăn đan dược là có thể hồi phục lại. Ông nghĩ đây là linh đơn thần dược sao?”

"Nếu như đan dược thật sự có tác dụng như vậy thì sau khi ăn đan dược tôi cho ông cụ cũng không đến nỗi xảy ra tình trạng bị sốc như vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của đối phương, Trần Bình không nhịn được mà đứng lên.

“Vừa nãy anh nói anh là học trò của ai?” Trần Bình biết thời khắc vả vào mặt đã đến rồi.

Tên béo hơi khựng lại, mặc dù anh ta không tự tin nhưng vẫn nhắm mắt lên tiếng nói.

“Đương nhiên là Loan Lão rồi, tôi chính là học trò giỏi nhất của ông ấy. Nếu như đan dược của tôi vô dụng, vậy đan dược của anh có tác dụng gì chứ?”

Nghe thấy lời nói này, Loan Lão đang đứng ở một bên xem náo nhiệt không kìm được mà kho khan.

Ông ta không ngờ có người lại dám nhảy bổ lên người mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Cậu đang nói cái gì vậy?" Trên gương mặt Loan Lão toát lên vẻ kinh ngạc.

Tên béo lập tức không còn tự tin gì nữa.

Anh ta liếc nhìn đối phương với vẻ lúng túng, cẩn thận đoán thân phận của ông lão này.

Sau khi xác nhận nhiều lần mình không quen biết gì với ông lão này, anh ta lại lặp lại lời nói của mình một lần nữa.

“Ông không nghe rõ sao? Tôi nói tôi là học trò giỏi nhất của luyện đan sự mạnh nhất hiện nay. Đừng lấy những kiến thức không chuyên nghiệp của ông để nghi ngờ tôi”

Anh ta vừa nói xong, tất cả mọi người ở nơi này đều bật cười.

Bạch Nam Địa cũng bật cười theo, nhưng rất nhanh đã toát lên vẻ giận dữ.

Bởi vì anh ta nhớ ra là mình đã gọi người này đến.

Anh ta bị một tên béo đáng chết lừa.

“Vậy anh có nhận ra người đang đứng trước mặt không? Trần Bình đưa tay ra chỉ vào Loan Lão đứng bên cạnh.

Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, tên béo lắc đầu.

“Ai mà biết lão già chết tiệt này là ai?” Thái độ của tên béo vô cùng kiêu căng hống hách, có thể thấy anh ta rất coi thường đối phương.

Lúc này Bạch Nam Địa và Bạch Nam Thiên cũng càng có thể chắc chắn thân phận của đối phương. “Như vậy thì xem ra anh chính là tên lừa đảo không hơn không kém”

“Chẳng phải anh tự xưng là học trò giỏi nhất của luyện đan sư sao? Nói như vậy thì người đang đứng trước mặt này chính là thầy của anh”.

Bạch Nam Thiên cười tít mắt rồi lên tiếng nói, trong đôi mắt của anh ta đã mang theo sát khí.

Mặc dù anh ta là con cháu trong gia tộc, bình thường sống trong nhung lụa nên tâm tính cũng rất ngây thơ.

Nhưng dù nói như thế nào anh ta cũng là người có tính cách rất quả quyết.

Nếu như có người cho rằng bởi vì anh ta trẻ tuổi lại ngây thơ và nghĩ anh là một người rất dễ lừa, vậy chắc chắn người đó đã sai rồi.

Tên béo cũng không ngờ đối phương lại có thân phận như vậy, anh ta lập tức ngẩn cả người.

"Sao có thể chứ... Chẳng phải nói hiện tại luyện đan sư mạnh nhất đã biến mất rồi sao?”

"Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một ông già vậy?”

Biểu cảm của anh ta vô cùng khó coi.



Nếu như thật sự như vậy, vậy thì anh ta thật sự thê thảm rồi.

“Bớt nói vớ vẩn đi, bắt anh ta lại cho tôi, để ông đầy dạy dỗ anh ta một trận tử tế” Bạch Nam Thiên tức giận nói.

Bạch Nam Địa cũng tái mét mặt mà đi lên phía trước, ấn đối phương xuống mặt đất.

Nhìn tên béo mập mạp đầy mỡ này, Trần Bình cũng không kìm được mà thở dài rồi sau đó lại nhìn lên trên người ông cụ.

Sau khi cứu chữa cho ông cụ, bây giờ ông cụ đã hồi phục như bình thường và cũng đã nôn hết dòng máu bẩn trong cơ thể ra. Nhìn những vũng máu trên dưới mặt đất và những con dòi nhỏ đã chết vô cùng đáng sợ.

Ông cụ dần dần tỉnh lại và uể oải đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng người thân.

Bạch Nam Thiên lập tức chạy đến, nhìn ông cụ vô cùng thân thiết.

"Cha à, cuối cùng cha cũng tỉnh rồi”.

Nhìn thấy ông cụ tỉnh lại, vẻ mặt của Bạch Nam Thiên cũng vô cùng kích động. Trong những năm gần đây về cơ bản ông cụ vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, hoàn toàn không có ý thức của mình.

Bây giờ cuối cùng ông cụ cũng tỉnh lại, bọn họ có thể không vui mừng sao?

Bạch Nam Địa lập tức tìm vệ sĩ ép tên béo xuống, chờ nghe xử lý. “Là các anh cứu tôi sao?” Ông cụ cảm thấy rất rõ ràng cơ thể của mình đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn cảm giác bất lực hư trước kia nữa. “Con sẽ kiểm tra sức khoẻ cho bố ngay” Bạch Nam Thiên lập tức kiểm tra sơ bộ cho ông cụ.

Với trình độ của anh ta, kiểm tra sức khoẻ của ông cụ không có gì đáng ngại cả, về cơ bản không có vấn đề gì.

Sau khi kiểm tra sơ bộ, trên gương mặt Bạch Nam Thiền toát lên vẻ vô cùng phấn khích. Anh ta nhận ra các cơ quan chức năng trong cơ thể ông cụ đã hồi phục về trạng thái tốt nhất.

“Cha, sức khoẻ của cha đã hồi phục về trạng thái tốt nhất rồi... Điều này thật sự lợi hại quá!”.

Bạch Nam Thiên không kìm được mà nghiêng đầu nhìn Trần Bình, nhìn anh với vẻ tôn sùng kính trọng.

Mặc dù Bạch Nam Địa không hài lòng lắm về em trai của mình, nhưng anh ta vẫn tâm phục khẩu phục trước kỹ thuật chuyên nghiệp của Bạch Nam Thiên.

Nếu như đối phương đã nói như vậy, vậy cũng đủ chứng tỏ tất cả mọi thứ là thật.

“Tốt quá rồi!”

Ông cụ cũng không kìm nén nổi niềm vui mà lên tiếng nói.

Ông ta thật sự cảm thấy sức khoẻ của mình hoàn toàn đã khác.

Dường như sức khỏe của mình đã quay về khi còn trẻ trung nhất, đến nỗi cũng có thể đánh chết được mấy con hổ.

Vào lúc này ông ta cũng nhìn thấy vũng máu đen và những con dòi đã chết ở dưới mặt đất.

Nhìn thấy những con đòi này, vẻ mặt của ông ta trở nên rất khó nhìn.

Bạch Nam Địa cũng tái mét mặt mà đi lên phía trước, ấn đối phương xuống mặt đất.

Nhìn tên béo mập mạp đầy mỡ này, Trần Bình cũng không kìm được mà thở dài rồi sau đó lại nhìn lên trên người ông cụ.

Sau khi cứu chữa cho ông cụ, bây giờ ông cụ đã hồi phục như bình thường và cũng đã nôn hết dòng máu bẩn trong cơ thể ra. Nhìn những vũng máu trên dưới mặt đất và những con dòi nhỏ đã chết vô cùng đáng sợ.

Ông cụ dần dần tỉnh lại và uể oải đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng người thân.

Bạch Nam Thiên lập tức chạy đến, nhìn ông cụ vô cùng thân thiết.

"Cha à, cuối cùng cha cũng tỉnh rồi”.

Nhìn thấy ông cụ tỉnh lại, vẻ mặt của Bạch Nam Thiên cũng vô cùng kích động. Trong những năm gần đây về cơ bản ông cụ vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, hoàn toàn không có ý thức của mình.

Bây giờ cuối cùng ông cụ cũng tỉnh lại, bọn họ có thể không vui mừng sao?

Bạch Nam Địa lập tức tìm vệ sĩ ép tên béo xuống, chờ nghe xử lý. “Là các anh cứu tôi sao?” Ông cụ cảm thấy rất rõ ràng cơ thể của mình đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn cảm giác bất lực hư trước kia nữa. “Con sẽ kiểm tra sức khoẻ cho bố ngay” Bạch Nam Thiên lập tức kiểm tra sơ bộ cho ông cụ.

Với trình độ của anh ta, kiểm tra sức khoẻ của ông cụ không có gì đáng ngại cả, về cơ bản không có vấn đề gì.

Sau khi kiểm tra sơ bộ, trên gương mặt Bạch Nam Thiền toát lên vẻ vô cùng phấn khích. Anh ta nhận ra các cơ quan chức năng trong cơ thể ông cụ đã hồi phục về trạng thái tốt nhất.

“Cha, sức khoẻ của cha đã hồi phục về trạng thái tốt nhất rồi... Điều này thật sự lợi hại quá!”.

Bạch Nam Thiên không kìm được mà nghiêng đầu nhìn Trần Bình, nhìn anh với vẻ tôn sùng kính trọng.

Mặc dù Bạch Nam Địa không hài lòng lắm về em trai của mình, nhưng anh ta vẫn tâm phục khẩu phục trước kỹ thuật chuyên nghiệp của Bạch Nam Thiên.

Nếu như đối phương đã nói như vậy, vậy cũng đủ chứng tỏ tất cả mọi thứ là thật.

“Tốt quá rồi!”

Ông cụ cũng không kìm nén nổi niềm vui mà lên tiếng nói.

Ông ta thật sự cảm thấy sức khoẻ của mình hoàn toàn đã khác.

Dường như sức khỏe của mình đã quay về khi còn trẻ trung nhất, đến nỗi cũng có thể đánh chết được mấy con hổ.

Vào lúc này ông ta cũng nhìn thấy vũng máu đen và những con dòi đã chết ở dưới mặt đất.

Nhìn thấy những con đòi này, vẻ mặt của ông ta trở nên rất khó nhìn.

“Sao lại có những con dòi này..” Ông ta rất muốn nhặt những con dòi này lên để quan sát kỹ hơn.

Nếu như không có Bạch Nam Thiên và Bạch Nam Địa ngăn cản thì ông ta đã làm như vậy rồi. "Xem ra ông vẫn có rất nhiều điều bí mật, hay là ông thử nói với người nhà của mình xem đã xảy ra chuyện gì?” “Nếu không tôi nghĩ một thời gian sau tôi vẫn phải đến cứu ông lần nữa. Tôi thấy mà cũng cảm thấy khá phiền phức

Trần Bình đứng bên cạnh cười híp mắt mà lên tiếng nói, anh cũng cảm thấy ông cụ có rất nhiều chuyện.

Nghe thấy Trần Bình nói như vậy, hai anh em cũng toát lên vẻ nghi ngờ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK