Chương 638: Kịch hay thu hoạch! Chủ công phía sau hậu trường
Lúc Đới Anh Tuấn nói ra những lời này,
anh ta thực sự rất kiêu ngạo!
Nhìn dáng vẻ bệ vệ kia, như thể ở đây
chính là sân nhà của anh ta vậy.
Nhìn cách nói chuyện ngạo mạn như vậy,
có thể thấy được Đới Anh Tuấn là người ngang
ngược như thế nào.
Chu Linh Huyên thực sự sửng sốt, giống
như như một người ngu hỏi: “Anh nói cái gì,
muốn tới phá nhà của tôi sao?”
Chu Linh Huyện rất lâu rồi mới nghe thấy
trò đùa nực cười như vậy.
Anh ta, bị lừa đá vào đầu à?
Trần Bình đứng sau Chu Linh Huyên lắc
đầu bất lực, Đới Anh Tuấn này, không biết Chu
Linh Huyền nhà họ Chu sao?
Lý Dao thấy Trân Bình còn dám lắc đầu,
lập tức chỉ vào anh tức giận quát lớn: “Mày lắc
đầu cái gì? Coi thường nhà họ Đới của anh Đới
sao? Nói cho mày biết, cha của anh Đới là
người của Hiệp hội võ thuật cổ truyền Trung
Quốc! Kia chính là quán quân!”
“Các vị đang ngồi ở đây hôm nay đều là
nhân vật nổi tiếng trong giới võ thuật cổ
truyền Trung Quốc! Mày là một tên vô dụng,
mày dựa vào cái gì mà dám ở đây kiêu ngạo
như vậy?”
“Còn nữa, mày nghĩ mày trà trộn vào đây
thì sẽ giống người không giống chó nữa sao?
Sao không tự coi lại bản thân đi, mày nghĩ
mình là ai vậy!"
Lý Dao đã rất tức giận, cô ta đã bị tát ở
trước mặt nhiều người, và không có nơi nào
để xả cơn giận dữ của cô tai
Cô không dám máng Chu Linh Huyên,
nhưng Trần Bình thì không giống vậy.
Đới Anh Tuấn cũng cười mỉa mai, nói: “Đồ
rác rưởi, còn dám diễn kịch ở đây, không biết
vị trí của mình đang ở đâu àI”
Ánh mắt Trần Bình lạnh lùng nhìn Đới Anh
Tuấn và Lý Dao kẻ tung người hứng, trong lòng
cảm thấy tức giận.
Bản thân vẫn luôn nhường nhịn, nhưng
luôn có kẻ thích ra mặt không ngừng khiêu
khích.
Chẳng lẽ bản thân đã sai khi đối xử quá
mềm mỏng với bọn họ?
Vi sao mà bọn họ lại thích làm nhục anh
để mua vui như vậy?
Trần Bình vừa định đứng dậy nói thì Chu
Linh Huyên đã thay anh làm.
“Này, Anh tên là Đới Anh Tuấn? Cha anh
chính là Đới Hào?”
Sắc mặt Chu Linh Huyên lập tức lạnh đi,
hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đới Anh
Tuấn.
Tên này dám làm nhục anh Trần Bình, vì
vậy cô ta phải dạy cho anh ta một bài học và