Chương 2486: Cầu xin tha thứ
Hơn nữa, ở đây cũng không có người khác,
chuyện ông ta cầu xin tha thứ với Trần Bình sẽ
không bị người khác biết!
Nghĩ tới đây, ông ta lập tức quỳ gối trước
mặt Trần Bình không ngừng dập đầu.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi cầu xin cậu hãy lấy
lại tia sét này đi!"
Đan Đạo Tử đang không ngừng giãy dụa,
đến cuối cùng thậm chí ông ta đã tè ra quần rồi.
Trần Bình thấy cảnh này, đáy mắt lóe lên
một vẻ ghét bỏ, anh trực tiếp phất tay, giải trừ tia
sét kía.
Một giây sau, Đan Đạo Tử đã khôi phục lại
bình thường, cơ thể của ông ta cũng không còn
tiếp tục run rấy nữa, bây giờ đang chật vật nằm
trên mặt đất thờ mạnh.
“Rốt cuộc cậu là ai, rốt cuộc cậu muốn làm
cái gì!”
Lần này Đan Đạo Tử thật sự biết sợ, thậm
chí ông ta cũng đã quên đi thân phận trưởng lão
tông môn Ần Thế của mình, còn thiếu nước quỳ
trên mặt đất dập đầu nhận sai với Trần Bình thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của đối phương,
Trần Bình thở dài một hơi, không nghĩ tới thế mà
tên này lại không có dũng khí như thế, đúng là
quá kém.
"Ông chính là ngũ trường lão của Đan Tông
sao, chẳng trách trước đó tôi không nhìn thấy
trường lão thứ năm.”
Trần Bình đưa tay túm lấy Đan Đạo Tử đến
trước mặt mình, anh muốn vì sao tên này lại đột
nhiên đến mai phục mình.
“Nói cho tôi, vì sao ông lại đến cổng biệt thự
của tôi để mai phục tôi?”
Trần Bình cực kỳ nghiêm khắc hỏi, trong ánh
mắt của anh hiện lên một vẻ cần thận.
Nghe anh nói như thế, trên mặt Đan Đạo Tử
hiện lên vẻ lúng túng, ông ta không biết mình có
nên nói ra hay không.
Sau khi tỉnh táo lại ông ta cũng đã nhận ra rõ
thân phận của mình, rð ràng ông ta nhớ kỹ mình
là ngũ trường lão của tông môn Ấn Thế, làm sao
có thể tùy ý khuất phục trước một người tu hành
bình thường như vậy được?
Trong lòng của ông ta đột nhiên có chút bực
bội, vừa nghĩ tới mình sẽ nhận thua với Trần Bình,
ông ta đã cảm thấy rất mất mặt.
Trần Bình nhìn thấy dáng vẻ như muốn nói
lại thôi của đối phương, trực tiếp vươn tay ra, lại
gọi thêm một tia sét nữa.
Tia sét này cũng có động tĩnh không nhỏ,
rất có cảm giác muốn đánh chết đối phương.
Nhìn thấy tia sét vô cùng quen thuộc kia, cả
người Đan Đạo Tử run lên.
“Tôi nói, cái gì tôi cũng nói!”
So sánh với loại đau đớn tra tấn này, ông ta
cảm thấy nói thật vẫn tốt hơn một chút.
Ông ta nói thật ra cũng sẽ không bị làm sao
cả, nhưng nếu không nói thật, rất có thể hôm
nay sẽ phải bỏ mạng ngay ở chỗ này.
Ông ta có một loại dự cảm, thằng cha Trần
Bình trẻ tuổi đến mức quá đáng này có thể lấy
mạng của ông ta bất kỳ lúc nào.
Mặc dù nói như vậy đúng là rất xấu hồ,
nhưng mà... không thể không nói là ông ta rất sợ.
“Tôi là do người nhà họ Lưu phái tới, gia tộc
bọn họ đã hoàn toàn thỏa hiệp với chúng tôi, trở