Chương 2830: Bí mật bại lộ
"Tôi nghĩ rằng nữ nhân này coi chúng ta là thành ăn mày rồi đấy?" Quay đầu nói với Cổ Lạc Lạc một câu, Sư Chấn Thiên trực tiếp đóng cửa lại.
Nữ nhân này đúng là thích làm người khác cảm thấy nhục nhã.
Dùng một tảng đá nhỏ đã muốn hối lộ bản thân, đây quả thật là đang nằm mơ! Nếu đối phương mua chút đồ ăn gì đó đến hối lộ, Sư Chấn Thiên cũng không tức giận như vậy. Tiền có thể giải quyết vấn đề sao?
Bọn họ đi theo Trần Bình, đương nhiên cũng không thiếu tiền được rồi!
Tư Mã Nam Chiêu cũng không nghĩ tới bản thân vậy mà lại bị cản ở cửa, biểu cảm trở nên rất xấu xí.
"Các người rõ ràng." Vẻ mặt của Tư Mã Nam Chiêu trở nên đáng sợ.
Sau khi xoắn xuýt cả buổi, Tư Mã Nam Chiêu cũng lựa chọn leo tường vào.
Dù sao thân thủ của Tư Mã Nam Chiêu cũng không phải là để trưng cho đẹp, muốn lừa gạt hai tên gác cửa bình thường này là vô cùng dễ dàng.
Dù sao trong tông môn cũng có quy định này, tuyệt đối không thể ra tay với người bình thường. Cho nên Tư Mã Nam Chiều dù có không thể nhịn được nữa, cũng không thể hạ thủ với hai người của Sư Chấn Thiên. Trong mắt Tư Mã Nam Chiêu, hai người Sư Chấn Thiên cũng không có thực lực gì.
Dù sao trên người bọn họ cũng không có một tia nguyên khí nào dao động, cùng người bình thường hoàn toàn không có gì khác nhau!
Sư Chấn Thiên cùng Cổ Lạc Lạc rất nhanh đi tới bên cạnh, thảo luận về vấn đề tu luyện, bọn họ hoàn toàn đắm chìm trong loại vui sướng này, cũng không có kịp phản ứng, có người tiến vào trong phủ.
Mà khi đối phương vừa tiến vào nhà, Trần Bình cũng đã nhận ra bất thường.
"Không nghĩ tới trong nhà vậy mà lại có một con chuột con"
Những người khác hiện tại cũng không ở trong nhà, Trần Bình rất rõ ràng, Cổ Lạc Lạc và Sư Chẩn Thiên chắc chắn là đi mò cá rồi.
Không thì, sao bọn họ có thể không phát hiện ra có người đến đây.
Trần Bình cũng không nói thêm gì, kệ con chuột con đi lung tung khắp nơi trong nhà. Tất cả đồ đáng giá của bọn họ đều để trong không gian trữ vật, vì vậy cũng không sợ đối phương sẽ trộm đi cái gì.
Tư Mã Nam Chiều đi loạn trong này, rất nhanh đã tìm được một gian phòng đóng chặt.
Không thể không nói Tư Mã Nam Chiêu là một nữ nhân vô cùng may mắn, căn phòng này đúng là phòng của Trần Bình,
Đi lên trước, Tư Mã Nam Chiêu cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ra.
Ngay sau đó đối mặt với một khuôn mặt.
Tư Mã Nam Chiêu bị dọa liên tiếp lui về phía sau, ngực không ngừng phập phồng.
Nhìn thấy bóng dáng trắng đến lóa mắt này, Trần Bình cũng nhịn không được nữa quay đầu đi.
Không nghĩ đến con chuột con này lại mặc đồ hở hang như vậy, quả thật có chút không lịch sự.
"Cô tùy tiện vào phủ người khác trộm đồ, có thể đừng mặc đồ hở hang như vậy không, mặc một bộ quần áo đen không tốt sao?" Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Trần Bình nhíu mày nói.
Anh cũng không thích nhìn nữ nhân mặc quần áo hở hang, đứng ở trước mặt mình.
Anh chỉ nguyện ý xem duy nhất vợ anh.
Tư Mã Nam Chiêu thấy được biểu cảm khó chịu của Trần Bình, nhịn không được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Anh đây là ý gì? Anh rất chịu không nổi tối sao?"
Làm một thiên chi kiêu nữ, Tư Mã Nam Chiều đi tới chỗ nào đều được người theo đuổi.
Bộ y phục này là Tư Mã Nam Chiêu vì xuống núi, chuẩn bị một bộ quần áo mới. Bộ váy xinh đẹp này mới đủ chứng minh bản thân rất tôn trọng Trần Bình. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
Thế nhưng không nghĩ tới đối phương vậy mà lộ ra biểu cảm chịu không nổi như vậy.
"Anh là Trần Bình?"
Tư Mã Nam Chiêu nhíu mày, mở miệng hỏi.
Nếu như đối phương là Trần Bình, mọi chuyện đều có thể giải thích rồi. Cũng chỉ có Trần Bình, mới có thể nói khó nghe như vậy! Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Dù sao đó là người hợp tác với Kiếm Vân tông, có thể là người tốt lành gì đây? Vừa nghĩ tới bản thân còn mặc bộ quần áo mới tới gặp Trần Bình, Tư Mã Nam Chiêu đã cảm thấy vô cùng lãng phí. "Cô không có tìm sai, nếu như muốn đến ngồi nói chuyện một lát thì phải thay bộ quần áo này đi.” Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
Trần Bình tiện tay lấy từ trong không gian ra một bộ quần áo, ném cho Tư Mã Nam Chiêu, ngay sau đó đóng lại cửa. Tư Mã Nam Chiêu đứng tại cửa ra cầm bộ quần áo này, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không nghĩ tới bản thân lại có ngày bị người đối xử như thế
Chẳng qua Tư Mã Nam Chiêu cuối cùng vẫn còn nhịn xuống được, lấy tốc độ nhanh nhất cầm quần áo thay vào người. Đồng thời Tư Mã Nam Chiêu cũng nhạy cảm chú ý tới một chút.
Trần Bình trên tay cũng không có quần áo, thế nhưng anh lại có thể trong nháy mắt lấy ra một bộ y phục cho mình, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ đối phương có được không gian trữ vật?
Nếu quả thật là như thế, thân phận của Trần Bình tuyệt đối không thể khinh thường.
Rất nhanh, Tư Mã Nam Chiểu đã thay xong quần áo, nhẹ nhàng đẩy cửa ra tiến vào gian phòng.
"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Trần Bình bình tĩnh rót một chén trà.
Nghe được câu nói kia, lửa giận của Tư Mã Nam Chiêu rất vất vả nhịn xuống lại bùng lên.
"Thái độ của anh không thể tốt một chút sao? Tôi trăm cay nghìn đắng đến tìm anh, lại bị anh đối xử như thế này hả?"
Nghĩ tới bản thân bị ngăn ở cửa, Tư Mã Nam Chiêu rất tức giận.
"Hai thuộc hạ của anh, thật sự hơi quá đáng, lại ngăn cản tôi ở cửa ra vào!" Nghe được lí do thoái thác này của đối phương, Trần Bình cũng nhịn không được mà bật cười. Anh có thể tưởng tượng, Sư Chấn Thiên vứt đối phương tại cửa ra vào.
Nhìn ra được nữ nhân này cũng rất gia giáo đấy, cũng không hô to quậy phá, cũng không cưỡng ép muốn xông tới, chỉ là lén lén lút lút leo vào được mà thôi.
"Có lời cứ nói" Sau khi cười, Trần Bình cũng thu hồi nét mặt của mình, mà chuyển thành vẻ mặt nghiêm túc.
Biểu cảm của Trần Bình khiến cho Tư Mã Nam Chiều cảm thấy rất khó chịu.
"Tôi tới để hỏi một chuyện, vì sao Kiếm Vân tông lại xem trọng anh như thế, chẳng lẽ trên người của anh có bí mật gì sao?"
Trần Bình đang uống trà, nghe được câu nói kia, suýt chút nữa bị sặc chết.
Nói thật, từ trước tới nay anh chưa bao giờ gặp người nào thẳng thắn như vậy.
Coi như là người khác muốn hỏi thẳng vào vấn đề, cũng không có trực tiếp như vậy đấy!
"Cô cảm thấy tại sao tôi phải nói cho cô biết?" Trần Bình hứng thú mở miệng.
Nữ nhân này nhìn qua đã thấy thật ngu ngốc đấy, tuy rằng dung mạo không tồi, nhưng cảm giác, cảm thấy não hơi thiếu nếp nhăn.
Dường như nữ nhân này làm việc mãi mãi cũng thẳng thắn như thế, cũng không hiểu được quanh co lòng vòng.
Đôi khi thật đáng yêu đấy, nhưng đôi khi cũng làm người rất đau đầu.
Nếu quả thật là như thế, thân phận của Trần Bình tuyệt đối không thể khinh thường.
Rất nhanh, Tư Mã Nam Chiểu đã thay xong quần áo, nhẹ nhàng đẩy cửa ra tiến vào gian phòng.
"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Trần Bình bình tĩnh rót một chén trà.
Nghe được câu nói kia, lửa giận của Tư Mã Nam Chiêu rất vất vả nhịn xuống lại bùng lên.
"Thái độ của anh không thể tốt một chút sao? Tôi trăm cay nghìn đắng đến tìm anh, lại bị anh đối xử như thế này hả?"
Nghĩ tới bản thân bị ngăn ở cửa, Tư Mã Nam Chiêu rất tức giận.
"Hai thuộc hạ của anh, thật sự hơi quá đáng, lại ngăn cản tôi ở cửa ra vào!" Nghe được lí do thoái thác này của đối phương, Trần Bình cũng nhịn không được mà bật cười. Anh có thể tưởng tượng, Sư Chấn Thiên vứt đối phương tại cửa ra vào.
Nhìn ra được nữ nhân này cũng rất gia giáo đấy, cũng không hô to quậy phá, cũng không cưỡng ép muốn xông tới, chỉ là lén lén lút lút leo vào được mà thôi.
"Có lời cứ nói" Sau khi cười, Trần Bình cũng thu hồi nét mặt của mình, mà chuyển thành vẻ mặt nghiêm túc.
Biểu cảm của Trần Bình khiến cho Tư Mã Nam Chiều cảm thấy rất khó chịu.
"Tôi tới để hỏi một chuyện, vì sao Kiếm Vân tông lại xem trọng anh như thế, chẳng lẽ trên người của anh có bí mật gì sao?"
Trần Bình đang uống trà, nghe được câu nói kia, suýt chút nữa bị sặc chết.
Nói thật, từ trước tới nay anh chưa bao giờ gặp người nào thẳng thắn như vậy.
Coi như là người khác muốn hỏi thẳng vào vấn đề, cũng không có trực tiếp như vậy đấy!
"Cô cảm thấy tại sao tôi phải nói cho cô biết?" Trần Bình hứng thú mở miệng.
Nữ nhân này nhìn qua đã thấy thật ngu ngốc đấy, tuy rằng dung mạo không tồi, nhưng cảm giác, cảm thấy não hơi thiếu nếp nhăn.
Dường như nữ nhân này làm việc mãi mãi cũng thẳng thắn như thế, cũng không hiểu được quanh co lòng vòng.
Đôi khi thật đáng yêu đấy, nhưng đôi khi cũng làm người rất đau đầu.
"Anh muốn nói hay không là việc của anh, tôi chỉ tới hỏi anh một câu mà thôi." Tư Mã Nam Chiêu nhún vai, đây là một câu trả lời hợp lí, nằm trong dự đoán của cô.
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Trần Bình nhịn cười không được.
"Tôi có thể nói cho cô biết, Kiếm Vân tông muốn mua một vật từ tôi, tôi có thể tặng cô một cái."
"Lấy về đưa cho người đứng đầu tông môn cô xem, đem tờ giấy này dán lên phía trên vũ khí của một người bình thường, các người sẽ có chuyện vui"
"Tên của vật này gọi là lục phù"
Nói xong lời này, Trần Bình cũng đã uống xong chén trà.