Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2808: Uy hiếp

Đối với Sư Chấn Thiên chắc chắn đây là một trận đánh nhỏ, như một món khai vị.

"Con sâu này quá xấu, tôi sẽ giết nó luôn, các người không có ý kiến gì chứ!".

"Bình thường con sâu nào có vẻ ngoài xấu xí thường sẽ có độc, nếu không xử lý sớm, không chừng sẽ gây ra những tác dụng phụ rất nghiêm trọng!"

Sư Chấn Thiên tuỳ ý nói một câu, sau đó dự định sẽ bóp chết con sâu này.

Khi nhìn thấy hành động này của đối phương, Lưu Niệm Bạch hoàn toàn sụp đổ.

"Vạn vật đều có linh hồn, nếu nó có thể xuất hiện ở đây, chứng tỏ nó và anh có duyên với nhau, hãy thả nó đi đi!"

Lần này Lưu Niệm Bạch hoàn toàn hoảng loạn, anh ta sợ đối phương sẽ bóp chết con sâu, một khi sâu chết thì sẽ khiến cơ thể. anh ta bị tổn hại vô cùng lớn.

Mẹ của anh ta cũng gặp trường hợp như vậy, chắc chắn là có người đã giết chết sâu mà mẹ anh ta nuôi, vì thế nên mới xảy ra tình trạng sống dở chết dở như thế này.

Nếu đối phương giết chết sâu mà bản thân chăm sóc bồi dưỡng, thì coi như xong đời.

Lúc nãy anh ta thả ra mười con sâu, chỉ cần đối phương giết chết một con thì cũng đã đủ khiến cơ thể anh ta suy yếu đi.

Nếu người kia giết chết hết mười con sâu của anh ta thì xem như anh ta tiêu đời ngay tại đây.

Anh ta nhất định sẽ bị giày vò đến sống dở chết dở, phải cần rất nhiều thời gian mới hồi phục trở lại.

Sư Chấn Thiên cũng biết đối phương đang sợ điều gì, nên anh ta cố ý làm trò trước mặt Lưu Niệm Bạch, nhanh chóng bóp chết con sâu này.

Lưu Niệm Bạch lập tức lùi về sau vài bước, suýt nữa đã không còn đứng vững được nữa rồi.

Mấy người khác chạy tới đỡ Lưu Niệm Bạch, bọn họ biết tình trạng hiện tại của Lưu Niệm Bạch không ổn cho lắm.

Ngay sau đó, Sư Chấn Thiên đột nhiên làm mấy việc cùng một lúc, hai tay anh ta lại xuất hiện thêm hai con sâu nữa.

"Mấy người nói xem có phải phong thuỷ ở đây không được tốt lắm đúng không? Nhiều sâu thật đấy nhưng trông con nào con nấy cũng vô cùng xấu xí"

Nói xong, anh ta lại một lần nữa bóp chết con sâu.

Lưu Niệm Bạch liên tục lùi lại phía sau, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Miệng anh ta không ngừng mấp máy, phát ra một thứ âm thanh mà người nghe không thể hiểu nổi.

Trần Bình nhìn thấy cảnh tượng này thì nhanh chóng biết được anh ta đang muốn gọi mấy con sâu về, thế nhưng anh không muốn để anh ta được như ý.

Trần Bình tiện tay bố trí một kết giới, ngay sau đó toàn bộ sâu đều vây xung quanh Sư Chẩn Thiên.

Bây giờ Sư Chấn Thiên đã có thể chơi đùa với mấy con sâu một cách dễ dàng.

Biểu cảm Lưu Niệm Bạch càng trở nên khó coi, anh ta phát hiện không biết vì lý do gì mà anh ta không kết nối được với mấy con sâu nữa, cũng không biết vì lý do gì mà mấy con sâu cũng không thể quay về mà cứ vùng vẫy mãi ở bên ngoài.

Quan trọng hơn là anh ta có thể cảm nhận được, mấy con sâu đang phát ra tín hiệu cầu cứu.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Lưu Niệm Bạch có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên.

Anh ta nhanh chóng nhận ra rằng nhóm người này đang giở trò với mấy con sâu của anh ta.

Lưu Niệm Bạch nghiêm túc nhìn chằm chằm Trần Bình, anh ta cũng có thể đoán ra được, Trần Bình chính là người dẫn đầu nhóm người này.

"Rốt cuộc là các người có ý gì? Cùng lắm thì nói thẳng ra đi, không cần thiết phải làm mấy thủ đoạn như thế này!"

Không ngờ anh ta còn có thể mạnh miệng như thế, trông giống như một người có đạo đức, muốn thẳng thắn buộc tội Trần Bình.

Bạch Nam Thiên và Bạch Nam Địa đưa mắt nhìn nhau, cho dù bọn họ có ngốc đến mấy thì cũng hiểu được, hiện giờ Trần Bình đang ra tay bảo vệ bọn họ.

"Anh nói lời này đúng là nực cười thật đấy, rõ ràng anh là người giở thủ đoạn đánh lén dơ bẩn với chúng tôi trước kia mà!".

Sư Chẩn Thiên cảm thấy vô cùng tức giận, không ngờ anh ta lại còn dám đánh trả như vậy.

"Anh thả mấy con sâu này ra không phải để hành hạ chúng tôi sao?" Trần Bình mỉm cười lên tiếng, trong không giống người đang tức giận.

Sau khi nghe xong lời này, cuối cùng thì Bạch Nam Thiên và Bạch Nam Địa cũng hiểu ra ở đây đang xảy ra chuyện gì, vốn dĩ người đàn ông này muốn dùng sâu để tấn công bọn họ, dường như anh ta đúng là người của thôn trại kia.

Cha của bọn họ cũng đã từng gặp phải thủ đoạn hiểm độc này, bọn họ nhớ lại dáng vẻ đau đớn của cha mình mấy năm qua, không nhịn được mà cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nếu bản thân họ thật sự bị loại sau này tấn công thì coi như xong đời, bọn họ chỉ có thể khẩn cầu Trần Bình sẽ giúp đỡ cứu mình.

Nói cách khác, nếu họ thật sự bị mấy con sâu này tấn công thì cả phần đời còn lại chỉ có thể sống trong đau đớn.

Nghĩ đến đây, bọn họ nhìn về phía Lưu Niệm Bạch, sắc mặt trở nên vô cùng xấu.

Trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ tức giận, hận không thể giết chết Lưu Niệm Bạch.



Lúc này đây sắc mặt Lưu Niệm Bạch càng lúc càng khó coi.

Việc làm này của đối phương khiến anh ta nhận ra sự chênh lệch về thực lực giữa hai người, rõ ràng là bản thân anh ta không phải đối thủ của nhóm người này.

Xem ra chỉ có khi mẹ anh ta ra tay thì mới có thể đối phó với nhóm người này.

"Chúng tôi đã nói với anh rồi, chúng tôi tới đây để tìm người, một người phụ nữ tên là Bồ Tiểu Phượng"

Bạch Nam Thiên khó chịu lên tiếng, đưa mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới, vẻ ngoài của người này thật sự trông rất giống mình, khiến anh ta cảm thấy không vừa ý cho lắm.

Nhưng từ trước đến nay bọn họ luôn ngay thẳng, tuyệt đối không giở thủ đoạn đánh lén dơ bẩn giống người kia.

Tuy rằng chiêu thức bí mật mà bản thân đã học từ nhỏ bị người kia gọi là thủ đoạn dơ bẩn, nhưng bây giờ Lưu Niệm Bạch không dám tức giận.

Bởi vì anh ta đã nghe người kia nói ra tên của mẹ mình.

Một người dám gọi thẳng tên mẹ mình như vậy thì cũng đủ để khẳng định người này tuyệt đối không phải người bình thường.

Lưu Niệm Bạch cũng không dám thừa nhận chuyện Bồ Tiểu Phượng chính là mẹ của mình, anh ta cùng mấy người anh em liếc nhìn nhau một cái, ngầm thống nhất với nhau sẽ không nói ra việc này.

"Tôi biết người này, anh cùng tôi đi đến đó, tôi sẽ chỉ đường cho anh."

Lưu Niệm Bạch ngập ngừng nói, hơn nữa còn ra ám hiệu với mấy anh em, tiếp theo phải tìm ra cách trừng trị đối phương.

Dù sao trong thôn trại cũng có không ít người tài giỏi, một khi nhóm của Trần Bình thu hút sự chú ý bọn họ, nói không chừng có thể giải quyết việc này.

Nếu Trần Bình phản kháng lại bọn họ thì rất có khả năng người chết hôm nay chính là nhóm của Trần Bình.

"Nếu anh đồng ý dẫn đường vậy thì tốt rồi, tôi đã hy vọng anh có thể thông minh như vậy từ sớm, thế nhưng anh lại cố chấp không thành thật chút nào"

Bạch Nam Thiên không nhịn được lắc đầu, tuy người này đồng ý dẫn đường cho mình, nhưng anh ta đối với người này không có chút ấn tượng tốt nào.

Việc làm này của đối phương khiến anh ta nhận ra sự chênh lệch về thực lực giữa hai người, rõ ràng là bản thân anh ta không phải đối thủ của nhóm người này.

Xem ra chỉ có khi mẹ anh ta ra tay thì mới có thể đối phó với nhóm người này.

"Chúng tôi đã nói với anh rồi, chúng tôi tới đây để tìm người, một người phụ nữ tên là Bồ Tiểu Phượng"

Bạch Nam Thiên khó chịu lên tiếng, đưa mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới, vẻ ngoài của người này thật sự trông rất giống mình, khiến anh ta cảm thấy không vừa ý cho lắm.

Nhưng từ trước đến nay bọn họ luôn ngay thẳng, tuyệt đối không giở thủ đoạn đánh lén dơ bẩn giống người kia.

Tuy rằng chiêu thức bí mật mà bản thân đã học từ nhỏ bị người kia gọi là thủ đoạn dơ bẩn, nhưng bây giờ Lưu Niệm Bạch không dám tức giận.

Bởi vì anh ta đã nghe người kia nói ra tên của mẹ mình.

Một người dám gọi thẳng tên mẹ mình như vậy thì cũng đủ để khẳng định người này tuyệt đối không phải người bình thường.

Lưu Niệm Bạch cũng không dám thừa nhận chuyện Bồ Tiểu Phượng chính là mẹ của mình, anh ta cùng mấy người anh em liếc nhìn nhau một cái, ngầm thống nhất với nhau sẽ không nói ra việc này.

"Tôi biết người này, anh cùng tôi đi đến đó, tôi sẽ chỉ đường cho anh."

Lưu Niệm Bạch ngập ngừng nói, hơn nữa còn ra ám hiệu với mấy anh em, tiếp theo phải tìm ra cách trừng trị đối phương.

Dù sao trong thôn trại cũng có không ít người tài giỏi, một khi nhóm của Trần Bình thu hút sự chú ý bọn họ, nói không chừng có thể giải quyết việc này.

Nếu Trần Bình phản kháng lại bọn họ thì rất có khả năng người chết hôm nay chính là nhóm của Trần Bình.

"Nếu anh đồng ý dẫn đường vậy thì tốt rồi, tôi đã hy vọng anh có thể thông minh như vậy từ sớm, thế nhưng anh lại cố chấp không thành thật chút nào"

Bạch Nam Thiên không nhịn được lắc đầu, tuy người này đồng ý dẫn đường cho mình, nhưng anh ta đối với người này không có chút ấn tượng tốt nào.

Lưu Niệm Bạch cố gắng chịu đựng, đưa nhóm người đang chờ đi về phía trước. Bây giờ trong đầu anh ta vẫn đang suy nghĩ về việc tìm cây thuốc cho mẹ.

Nhưng, chuyện này không phải chuyện một lúc là có thể tìm được, trước tiên phải giải quyết đám người này mới được.

Bọn họ nhanh chóng đi tới thôn.

Trần Bình lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh, không khỏi nhíu mày.

Anh có thể cảm nhận được bên trong thôn trang này có đầy rẫy các loại bẫy.

Có lẽ mấy thứ này, đối với người trong thôn không hề nguy hiểm, nhưng đối với người ngoài thôn thì có thể nói là vô cùng nguy hiểm.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK