Chương 1913: Rồng viper siêu cấp chín saol
Trần Bình nghe được lối vào bị đóng lại
cũng là nhíu mày, xem ra vùng đất linh thiêng
thế này, vẫn có không ít bí mật.
Mà Sở Hà và Hùng Bá đều là đối tượng
Trần Bình đang hoài nghi, chỉ là không biết
bọn họ muốn làm gì.
Nhưng mà Trần Bình có thể khẳng định,
Sở Hà chắc chắn biết lối ra, hơn nữa nói
không chừng còn biết lối ra ở chỗ nào.
Thậm chí có khả năng lối vào, chính là bị
Sở Hà đóng lại.
Sở dĩ Trần Bình hoài nghi Sở Hà, là bởi vì
lối vào vùng đất linh thiêng này, chính là Sở Hà
tìm ra.
Lúc này, giọng nói to lớn của Hùng Bá
truyền đến.
“Không phát hiện đường thông ra ngoài,
chẳng lẽ nơi này là ngõ cụt.”
“Không thể nào, chắc chắn nơi này có
đường thông ra ngoài, cẩn thận tìm lại xem
sao.”
Một câu nói kết luận của Sở Hà, càng làm
cho Trần Bình càng thêm nghi ngờ hắn ta.
Sau đó mọi người lại bắt đầu tìm kiếm,
gần như mỗi một mặt của vách tường đều sờ
qua, đáng tiếc vẫn là không có lối ra.
Trần Bình và Sở Hà cũng đang tìm kiếm,
thậm chí Trần Bình còn quay lại nơi ban đầu
nhìn qua, lối vào nơi đó thật sự bị đóng.
Trần Bình nhìn hoàn cảnh chung quanh ở
miếu thân, đột nhiên thốt ra tiếng nói: “Các
người nói xem bên dưới dung nham, có lối vào
hay không.”
Trần Bình vừa nói câu này ra, làm mọi
người đều kinh ngạc nhìn Trần Bình, không đợi
bọn họ có phản ứng, Trân Bình thả người nhảy
Xuống, trực tiếp nhảy vào bên trong dung
nham.
Trần Bình giống như là một chú cá linh
hoạt, đang tự do bơi lội trong dòng sông dung
nham.
Khi Trần Bình tiến sâu vào đáy của động
dung nham, cũng phát hiện đã hoàn toàn
không nhìn rõ, khắp nơi đều là một mảng lửa
màu đỏ.
Nhưng mà thần thức của Trần Bình, lại có
thể tra xét tình huống xung quanh.
Có vô số sinh vật dung nham đang lang
thang gần đó, thấy Trân Bình xuất hiện, dường
như tất cả sinh vật đều muốn cắn một cái, có
điều trên người Trần Bình hiện lên một tầng
ánh lửa màu trắng, làm cho bọn nó vô cùng
kiêng dè.
Bao quanh trên người Trân Bình đúng là
Lãnh Viêm Băng Diễm, nhưng mà vẫn có vài
sinh vật dung nham chưa từ bỏ ý định, trực
tiếp nhào về phía Trần Bình, sau một hồi, đã bị
Lãnh Viêm Băng Diễm đốt thành tro bụi.