Đàm Lãng Phong cũng xám xịt đi vào trong một góc, trên mặt ông ta mang theo vẻ rối rắm, ông ta đang tự hỏi xem phải dẫn dắt mâu thuẫn giữa Trần Bình và mọi người thế nào mới được.
Bây giờ cũng có mâu thuẫn rồi, chỉ là không ai nguyện ý chủ động tiến lên gay gắt một trận, cho nên tất cả mọi người vẫn giấu cảm xúc này ở trong lòng.
Lúc này Trần Phong Mặc đã tìm được Trần Bình ở dưới căn cứ riêng, ông ta cực kỳ có thiện cảm với Trần Bình, cho nên ông ta cũng muốn tìm hiểu đối phương.
"Cậu có biết một nơi có tên là sàn đấu sinh tử không?"
Hai người Trần Phong Mặc và Trần Bình ngồi bên trong quán trà thưởng trà một cách tinh tế, xem ra đã có chút thân thuộc với nhau rồi.
Mà đệ tử của hai tông môn thì lại đang tự mình ăn cơm ở nơi khác. Lần này rèn luyện bên trong Tháp Lưu Ly một khoảng thời gian dài như vậy, tất cả mọi người đã tiêu hao tinh thần không ít, tất nhiên sẽ cực kỳ mệt mỏi.
"Sàn đấu sinh tử là nơi nào? Chẳng lẽ cũng tương tự như sàn đấu trường sao?" Trần Bình có chút tò mò nói.
Anh thật sự là không biết rõ rốt cuộc đây là thứ gì.
Nghe thấy lời này, Trần Phong Mặc gật đầu.
"Ở đây có một công cụ gọi là Vân Thuyền, chúng ta có thể cưỡi thứ này để đến đại lục thần bí."
Đại lục này không hề đơn giản, trong đó thứ nổi danh nhất chính là thứ được gọi là sàn đấu sinh tử.
Nghe thấy lời này, trong nháy mắt Trần Bình đã có hứng thú, anh chào hỏi một đám đệ tử nhóm đã giải quyết vấn đề no bụng rất nhanh, rồi đi tới nơi cưỡi Vân Thuyền.
Đây là một con yêu thú cực kỳ to lớn, trên lưng đối phương có vô số chỗ ngồi, tất nhiên chỗ ngồi ở hàng trước vô cùng sang quý, mà chỗ ngồi ở hàng phía sau thì lại rất rẻ.
Không ít người đều lục tục đi mua chỗ ngồi ở hàng phía sau rồi lên thuyền.
Day
"Không biết người anh em này có muốn dẫn theo đám đệ tử này đi về phía trước không?” Trần Phong Mặc hơi nghi hoặc lên tiếng nói.
Lần này ông ta chỉ định tự mình độc hành thôi. Dù sao thì vấn đề chi phí cũng là một vấn đề nan giải.
Tuy ông ta là một tông chủ, theo lý thuyết hẳn là rất có tiền mới đúng, nhưng trên thực tế ông ta cũng không dám tiêu xài tùy ý như vậy.
Trần Bình gật đầu, anh trực tiếp thầu hết toàn bộ chỗ ngồi ở phía trước, vội vàng để Cổ Nhạc Nhạc đi trả tiền.
"Chúng tôi không thiếu chút tiền ấy, điều chúng tôi muốn chính là đi đến nơi gọi là đại lục thần bí này, nhìn cảnh đời một chút."
Trần Bình cười tủm tỉm đi tới hàng đầu đầu tiên.
Anh nhìn con yêu thú vô cùng to lớn này, anh không nhịn được mà tấm tắc thán phục.
Đây chẳng phải là hoàn toàn không có gì khác so với máy bay sao? Không nghĩ tới thế mà nơi này lại còn có phương tiện giao thông lợi hại như thế, quả thật là khiến cho anh bất ngờ.
"Qua một đoạn thời gian nữa là chúng ta đã có thể tới đại lục thần bí rồi, khoảng cách giữa hai đại lục hơi xa, mà mảnh đại lục thần bí này chỉ có một sàn đấu trường thôi."
Trần Phong Mặc đang không ngừng giới thiệu, trong lòng ông ta biết rất rõ, Trần Bình vừa mới đến,
anh không quá hiểu biết về tình hình ở nơi này.
Trần Bình có một hướng dẫn viên du lịch như vậy thì cũng cảm thấy cực kỳ thư thái, cho nên dĩ nhiên anh sẽ gánh khoảng chi phí lần này giúp đối phương rồi.
Rất nhanh bọn họ đã tới sàn đấu sinh tử. Sàn đấu sinh tử là một lôi đài cực kỳ lớn, trong đó có 9 bậc rất lớn
Xung quanh sàn đấu sinh tử có vô số chỗ ngồi, giống như là sân vận động bình thường ở thời hiện đại bao quanh cả sàn đấu sinh tử để thuận tiện cho khán giả thưởng thức trận đấu ở bên trong.
Rất nhanh, bọn họ chợt nghe thấy một tiếng hò hét truyền đến từ phía cách đó không xa, dường như tất cả mọi người đều đang vỗ tay với vẻ kích động.
Trần Bình quay đầu nhìn thoáng qua nơi truyền đến tiếng động thì phát hiện một thiếu niên đang cầm trường đạo trong tay đứng với vẻ ngạo nghễ.
Trên mặt cậu ta bị bắn lên vô số máu tươi, nhưng nhìn qua dường như không bị thương.
Bộ dạng của cậu thiếu niên này cực kỳ phóng khoáng, làm cho người ta có một loại cảm giác rất ngầu.
Đối diện với cậu thiếu niên là một người đàn ông lớn tuổi, ông ta đang ôm bụng với vẻ rất chật vật, tựa như muốn ngăn máu tươi ngừng chảy.
Người đàn ông này nghiêm túc nhìn thoáng qua cậu thiếu niên, sau đó ông ta rất nghiêm túc chắp tay về phía đối phương.
"Cảm tạ ơn không giết của tiền bối. Là tôi đã mạo phạm"
Sau khi đối phương bị thua trận thì lập tức xoay người rời đi, cũng không có một chút ý tức giận nào, thậm chí cũng không dám tiếp tục ở lại nơi này tìm người khác gây phiền toái nữa.
Rất nhanh, người ở bên dưới đều hộ to tên của cậu thiếu niên này.
"Lý Phong Vân. Lý Phong Vân."
Tất cả mọi người tựa như đám fan hâm mộ cuồng nhiệt, bọn họ hò hét không ngừng vì đối phương, chỉ thiếu điều trực tiếp xông lên tặng hoa thôi.
Nhìn thấy hình ảnh nhiệt huyết sôi trào này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Còn Trần Bình thì lại yên lặng quan sát cậu thiếu niên đang cầm trường đạo trong tay này, nhìn ra được thực lực của đối phương cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt đối không thể khinh thường được.
Người đến tham gia chiến đấu đều sẽ giành được phần thưởng nhất định, mà mọi người cũng có thể thông qua phương thức đánh cược để kiếm một ít tiền lời.
Tất nhiên người chiến thắng sẽ được thưởng càng nhiều, mà người thua thì ít nhiều gì cũng có chút bồi thường.
Chẳng qua ít nhất bọn họ phải bảo đảm rằng mình còn có thể sống sót.
Bên trong bão táp này, tất cả thủ đoạn đều là chân thật. Hơn nữa tất cả mọi người đều ra tay súng thật đạo thật, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện bất kỳ thỏa hiệp nào.
Thậm chí có rất nhiều người không tiếc mua vé với giá thấp nhất rồi đóng quân trường kỳ ở đây luôn, chính là vì cược một nắm tiền.
Nếu bọn họ có thể thắng được rất nhiều tiền cũng coi như là được áo gấm về nhà.
Mà cậu thiếu niên trước mắt này thì lại là sự tồn tại cực kỳ tiêu sái, từ trước tới nay cậu ta đã tham gia đủ loại thi đấu, hơn nữa còn chưa từng bị đánh bại.
Những người tu hành đến dự thi, sau khi đạt được phần thưởng cũng sẽ không chọn trực tiếp rời đi, ít nhiều gì cũng đều sẽ bỏ vốn vào trận chiến đấu một lần.
Nhìn thấy cậu thiếu niên tên Lý Phong Vân này, tất cả mọi người đều không nhịn được mà sôi trào nhiệt huyết, trong lòng bọn họ biết rất rõ, làm người tất nhiên sẽ sôi sục nhiệt huyết như vậy thôi.
Hơn nữa trong lòng bọn họ đều cho rằng Lý Phong Vân là một người cực kỳ phóng khoáng, nếu bạn họ cũng có thể phóng khoáng như thế thì tốt rồi.
Rất nhiều người đều nóng lòng muốn thử tiến lên chiến đấu một trận, mỗi người đều có chút chờ mong mà quay đầu nhìn Trần Bình, bọn họ muốn biết mình có tư cách vào chiến đấu hay không.
Ngay đúng lúc này, Trần Bình nhìn thấy một tấm bia đá vô cùng lớn ở cách đó không xa, bên trên hiển thị đủ loại chữ số.
Nhìn kỹ thì mới phát hiện hóa ra đây là tỷ lệ thắng bại của mỗi một người chiến đấu khác nhau.
Trong đó người xếp hạng gần top trên nhất có tên là Tiểu Trương, anh ta đã tham chiến hơn một nghìn trận, thế mà lại chỉ thua có mấy trận.
Trần Bình nhìn thấy thành tích này của đối phương, anh không nhịn được mà để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Đây quả thật là một thiên tài không hơn không kém, tham gia hơn một nghìn trận chiến, thế mà lại chỉ mới thua có mấy trận như vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của anh ta tuyệt đối không thể khinh thường được, thậm chí ngay cả Trần Bình cũng phải cảm thán vì điều này.
"Nếu các người muốn qua đó khiêu chiến một trận tất nhiên cũng không có vấn đề gì, nhưng mọi người đừng làm tôi mất mặt. Nếu ai dám thua cực kỳ thảm, vậy không cần quay về tông môn nữa"