Chương 2861: Người trừ ma đạo
Do đó giả thiết này được thành lập. Cảm nhận được loại nguyên khí ba động này, mọi người đột nhiên tin tưởng người của Luyện đan tông. Mặc dù đối phương rất đẹp trai, nhưng nếu là người của ma đạo thì vẫn phải cẩn thận. Dù sao không ai biết lúc nào bọn họ sẽ nổi sát tâm, làm những chuyện gì. “Người của ma đạo cút nhanh khỏi thành của chúng tôi, nơi này không phải nơi anh có thể ở!"
"Người của ma đạo còn muốn sinh hoạt ở đây à, đúng là nằm mơ, nhanh chóng cút đi cho chúng tôi, trở lại rừng sâu núi thẳm của các người đi!"
Ai cũng đều mắng mỏ kịch liệt, thậm chí còn muốn ra tay đuổi Trần Bình ra ngoài.
Nhưng đối phương đã bị nhận định là người của ma đạo, cho nên không ai dám tự tiện ra tay, thực lực của người trong ma đạo mạnh hơn họ nhiều.
Người của Luyện Đan tông thấy cảnh này cũng không nhịn được lộ ra vẻ hưng phấn, bọn họ biết mình đã thành công lôi kéo dư luận.
Thật ra bọn họ vốn không biết Trần Bình có phải là người của ma đạo không, bọn họ chỉ muốn mượn cơ hội này nhục nhã Trần Bình một phen thôi.
Tìm cái cớ trừng trị Trần Bình chẳng phải dễ dàng hơn à?
Sư Chấn Thiên ở bên cạnh cảm thấy choáng váng, anh ta không ngờ bản lĩnh vu oan giá họa của đám người này lại mạnh thế.
"Ô này, các người đúng là rất có bản lĩnh đấy, dám đổ oan à, không phải muốn cướp Cổ Nhạc Nhạc làm đệ tử của các người ư?"
Là một người đứng xem, Sư Chấn Thiên cũng rõ ràng chuyện gì đang xảy ra. Anh ta ở bên cạnh không nhịn được bình luận, xem ra cực kỳ không hài lòng với đám người này.
"Không phải như vậy đầu mọi người ơi, thực tế là bọn họ muốn lôi kéo người của chúng tôi làm đệ tử của bọn họ, mà người của chúng tôi lại từ chối thẳng thừng, cho nên mới đột nhiên lấy cớ này."
"Chẳng qua bọn họ muốn tìm cớ giết chết chúng tôi thôi, chẳng lẽ mọi người không hiểu rõ sao?" Sư Chấn Thiên nhìn thấy hết cả, đồng thời cực kỳ ngay thẳng nói ra. Sắc mặt Tử trưởng lão có chút khó coi, không ngờ cái tên này lại thông minh thể.
Ông ta còn tương đối phương sẽ vô lực giải thích, nếu như đối phương càng giải thích, chứng minh bọn họ càng dễ mắc lừa.
Trên thực tế, đám người này cũng không có bất kỳ ý giải thích gì, còn phơi bày bọn họ. Cảm giác này đúng là làm cho người ta khó chịu vô cùng, Tứ trưởng lão phất tay, ám chỉ các vị động thủ. "Cái tên này thông minh quá, nếu như chúng ta tiếp tục nói tiếp với anh ta sẽ chỉ chịu thiệt thôi." Nghe lời Tứ trưởng lão, đại trưởng lão cũng gật đầu, ông ta đã sớm khó chịu cái tên kia. Dáng dấp đối phương đẹp mắt, còn cao lớn thô kệch, nói chung tạo cho người ta cảm giác áp lực. Lão già không có ưu thế cao lớn như ông ta, cực kỳ thống hận Sư Chấn Thiên. "Nhiều lời vô ích, người của ma đạo cứ để mang lại là được." Nói xong, ông ta lập tức dẫn theo đám đệ tử dưới tay hành động. Đại trưởng lão tin vào thực lực của mình có thể dễ dàng thu thập cái tên này.
Mà lúc này đây, Sự Chấn Thiên đột nhiên đổi màu mới, muốn nhân cơ hội giới thiệu một chút đồ vật trong cửa hàng.
"Lão đại, xem tôi làm thể nào tiếp thị sản phẩm của cậu này!"
Dứt lời, Sư Chấn Thiên lập tức cầm một con dao găm bên cạnh lên, trực tiếp vung vẩy. Trong nháy mắt, một cơn gió tạo thành rồng, cứ như vậy xuất hiện trước mặt đám người. Con rồng này lập tức quét sạch mọi người, việc này quả thật có chút kinh khủng. Ngay cả đại trưởng lão cũng không ngờ đối phương lại tạo ra cục diện này. "Vũ khí gì vậy? Mạnh thế, chẳng lẽ đây chính là thần khí trong truyền thuyết sao?" Đáy mắt Đại trưởng lão lóe lên tia lửa nóng, ông ta nóng nảy muốn cầm được thứ vũ khí này.
Mà lúc này Trần Bình chỉ yên lặng ngồi một bên, có Sự Chấn Thiên biểu diễn ở đây, thậm chí anh còn chẳng cần ra tay.
Giải quyết đám người kia chỉ làm bẩn tay mình thôi, thực lực của họ cũng chẳng ra sao, ngày thường chỉ biết to mồm thôi.
Sư Chẩn Thiên thuần thục giải quyết hết đám người. Ngay sau đó còn dư lại một nửa đệ tử khác, Sư Chấn Thiên lại đổi một thanh vũ khí. "Tiếp theo đây tôi sẽ biểu diễn cho mọi người vũ khí, mọi người muốn xem cái gì?" Nói đến đây, Sư Chấn Thiên quay đầu nhìn đám quần chúng vây xem kia, chờ đợi bọn họ trả lời.
Đám vây xem cũng náo nhiệt lên, ai cũng không ngừng chỉ vào đủ loại vũ khí, dường như muốn bảo Sư Chấn Thiên biểu diễn cho mình xem.
Sư Chẩn Thiên cũng không từ chối, lấy ra toàn bộ vũ khí mà bọn họ chỉ, phô bày từng cái cho mọi người xem.
Đám vây xem nhìn thấy vũ khí lợi hại thế thì lập tức trở nên điên cuồng, nhao nhao chạy về nhà lấy tiền, nóng lòng muốn cầm những vũ khí đó trong tay.
Tất cả đều nhìn ra được, vừa rồi Sư Chẩn Thiên mượn lực của những vũ khí này mới có thể phát huy ra thực lực mạnh mẽ.
Nếu như không có vũ khí, sức chiến đấu của đối phương nhất định sẽ giảm đi nhiều.
Lúc này, đại trưởng lão cũng có chút động tâm, nói thật trong lòng ông ta cũng vô cùng thích thú với những món vũ khí này, chúng chắc chắn sẽ nâng cao thực lực của bọn họ.
Không nói đến chia những vũ khí này cho đám đệ tử sử dụng, ông ta cũng chưa từng có những vũ khí bản mệnh lợi hại thế này.
Có điều bây giờ ông ta đương nhiên không có khả năng đưa ra đề nghị mua nó, ông ta chỉ có thể thông qua việc đánh bại Sư Chấn Thiên mà cướp được những vũ khí này.
Nhưng bây giờ Sư Chẩn Thiên phô bày ra thực lực vô cùng mạnh, rõ ràng là đáng gờm, nói không chừng chính mình cũng không phải là đối thủ.
Bây giờ ông ta có chút không dám giao đấu, sợ chiến đấu đến cùng với Sư Chẩn Thiên thì sẽ bị mất mặt.
"Tạm thời hôm nay chúng ta không đề cập tới việc này, tiếp đây tôi sẽ mời những người khác đến thu thập anh, Luyện đan tông chúng tôi vốn không phải là tông môn am hiểu đánh nhau, cho nên sau đây tôi sẽ cho các người biết môn phái chính đạo của chúng tôi tàn nhẫn thể nào!"
Nói xong, ông ta vẫy tay với Tứ trưởng lão, ra hiệu bảo đối phương rời đi.
Sắc mặt Tứ trưởng lão cực kỳ khó coi, không ngờ bọn họ không những đánh không lại đối phương, còn thua bị thảm như vậy.
Có điều trong lòng ông ta cũng thấy may, đại trưởng lão chưa ra tay, nếu không đến lúc đó thân phận trưởng lão như bọn họ cũng bị mất mặt.