Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2793: Công hiệu phi phàm!

Bây giờ cái liềm này lập tức trở thành thanh vũ khí lợi hại, Vân Doanh Doanh cảm giác tựa như mình đang nằm mơ.

Khương Tư Phong đứng ở bên cạnh không biết nên nói gì, anh ta cứ trợn mắt há hốc mồm như vậy nhìn chằm chằm Trần Bình, trong mắt cũng lóe lên một tia kiêng kị.

Nếu như Trần Bình thật sự có thực lực như vậy, thì đúng là không thể khinh thường được.

Ánh mắt anh ta cũng nhìn chằm chằm vào tay của Trần Bình.

Lúc này trong tay Trần Bình cũng có ba tấm giấy rách như vậy, rõ ràng là bảo bối có tác dụng tương tự. Trần Bình hẳn là sẽ cầm thứ này đến giao dịch với mình.

"Thứ này duy trì được đại khái hai nén nhang, các người có thể thử xem."

Thật ra khắc thần cũng có hiệu quả tương tự, có điều không có đơn giản nhanh gọn như này thôi.

Thời gian duy trì khắc đại khái chỉ có nửa ngày, với cả hiệu quả còn không được rõ rệt.

Càng quan trọng hơn là loại giấy như này cực kỳ dễ cầm, tùy thời tùy chỗ có thể sử dụng. Thậm chí Khương Tư Phong còn nghĩ tới dáng vẻ oai phong một cõi của mình khi cầm được tờ giấy này.

"Nếu như dán cái giấy này lên linh khí thì sao?" Khương Tư Phong cảnh giác hỏi.

Nếu như thế này có thể biến vũ khí phổ thông thành linh khí.

Vậy dùng trên linh khí thì chẳng phải là có hiệu quả khủng khiếp sao?

Trần Bình gật đầu.

"Điểm này đương nhiên là không phải nghi ngờ gì, có điều tôi cũng không muốn lấy thêm bảo bối của mình ra thử cho các người xem đâu".

"Nếu thực sự có hứng thú, thì lấy đồ đi, về tự thử một chút."

Nghe vậy, Vân Doanh Doanh không nhịn được lộ vẻ chờ mong.

"Không thành vấn đề, tôi để lệnh bài bí cảnh ở đây cho anh, đến lúc đó anh dẫn theo một người đi vào, mấy tờ giấy này thuộc về chúng tôi."

Vân Doanh Doanh cũng hiểu rõ, thứ này rốt cuộc có tác dụng quan trọng cỡ nào.

Thấy Vân Doanh Doanh cất mấy tờ giấy đi, ánh mặt Khương Tư Phong cũng lộ vẻ khát vọng. "Thứ này... thứ này hẳn là cậu còn nhiều nhỉ, hay là chúng ta nói thêm giao dịch khác đi."

Khương Tư Phong không có ý định rời đi ngay, anh ta ở lại muốn cò kè mặc cả với Trần Bình một phen.

Vân Doanh Doanh nghe thấy anh ta nói vậy thì lập tức đứng sững lại, có chút cảnh giác nhìn đối phương, không ngờ Khương Tư Phong lại có dã tâm lớn vậy.

Thật ra Khương Tư Phong cũng không muốn nói đến mấy thứ này trước mặt Vân Doanh Doanh, có điều trong lòng anh ta hiểu rõ, một khi Vân Doanh Doanh rời đi, rất có thể Trần Bình sẽ không để ý tới mình nữa.

Trần Bình không ngờ Khương Tư Phong lại to gan như vậy, còn dám chủ động tới hỏi mình.

"Anh nói đúng, trong tay tôi còn nhiều, mấy tờ giấy này đối với các người thì đáng tiền chứ đối với tôi thì hoàn toàn không đáng. nhắc tới"

"Nếu như các người muốn giao dịch với tôi thì phải xuất ra át chủ bài mới được."

"Nếu lấy ra được, đương nhiên tôi sẽ tiến hành giao dịch với các người, dù sao những thứ này đều vật phẩm làm tiêu hao , tôi chỉ có thể nói cho anh biết là có thể dùng tên cơ thể người,còn có thể làm tăng thực lực trên diện rộng"

Những lời này của Trần Bình làm cho tất cả mọi người đều sục sôi lên.



Thật ra ngay cả Sư Chấn Thiên cũng không biết, thì ra Trần Bình còn có bản lĩnh này.

"Lão đại, cậu lợi hại quá, còn có thể làm cho người ta mạnh lên!" Sư Chẩn Thiên cũng thấy hối hận vì mình không cón nghiên cứu triệt để thứ đồ này, cho nên bây giờ mới kinh ngạc giống như đồ nhà quê vậy.

Trần Bình cười, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Vân Doanh Doanh, anh biết tất cả đều phải chờ quyết định của Vân Doanh Doanh.

Khương Tư Phong đứng bên cạnh trông như một tên hề vậy, với cả Trần Bình tin rằng đối phương hẳn sẽ không bỏ được ra thứ làm cho mình cảm thấy hứng thú.

"Được rồi, không thành vấn đề, bên tôi sẽ báo cáo tình hình lên, tôi tin chúng tôi có thể lấy ra được rất nhiều thứ làm cho anh cảm thấy hứng thú."

Vân Doanh Doanh cười tủm tỉm, ngay sau đó quay người rời đi, mặc dù Vân Doanh Doanh cảm thấy rất thích thú với mấy tờ giấy kia của Trần Bình, nhưng bây giờ không phải là lúc nói nhiều.

Về phần tông môn sẽ lấy ra thứ gì tiến hành trao đổi, thì không liên quan đến mình.

Vân Doanh Doanh cũng không ngừng nhớ lại, muốn xem mình có thể có thứ gì đáng giá để lấy ra đổi không.

"Em gái, anh cảm thấy chúng ta không thể tin tưởng hoàn toàn vào cái tên Trần Bình này, trông cậu ta rất gian xảo, tuyệt đối không phải người lương thiện gì."

Thấy Vân Doanh Doanh rời đi, Khương Tư Phong cũng nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, trong ánh mắt anh ta lóe lên một tia cảnh giác, chỉ sợ Vân Doanh Doanh sẽ cảm thấy có hứng thú với Trần Bình.

Với cả anh ta muốn ngòi ly gián tình cảm của Vân Doanh Doanh đối với Trần Bình, đến lúc đó mình làm ngư ông đắc lợi thì càng tốt.

Nghe vậy, Vân Doanh Doanh gật đầu.

Trên thực tế, Vân Doanh Doanh vốn không nghe rõ đối phương đang nói gì, chỉ đơn giản cảm thấy, chuyện này cần phải suy tính một chút.

Khương Tư Phong thấy dáng vẻ của đối phương, còn tưởng rằng mình đã thuyết phục thành công rồi, trong lòng đắc ý vô cùng, liên vui vẻ đi theo Vân Doanh Doanh về tông môn.

Lúc này Vân Doanh Doanh cũng không ngờ cái tờ giấy rách của Trần Bình lại có tác dụng lớn như vậy.

"Mình phải nhanh chóng nói chuyện này cho tông chủ!" Vân Doanh Doanh đi thẳng một đường, trong miệng lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên vẻ mong đợi.

Hai người họ nhanh chóng tìm tới tông chủ, ngay sau đó nhanh chóng nói mọi việc ra.

Tông chủ có chút ngạc nhiên, nhìn ba tấm giấy rách, ông ta cứ có cảm giác hai tên đồ đệ này của mình bị lừa.

"Tông chủ, con cảm thấy thực sự không nói láo đầu, tông chủ thử nhìn thứ này một chút."

Vân Doanh Doanh lập tức lấy cái liềm ra, đặt trước mặt tông chủ, cô cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối với cái liềm xấu xí này.

"Nếu Khương Tư Phong không lấy ra cái liềm này, đoán chừng người ta còn có thể biến cho chúng ta một vũ khí lợi hại hơn ấy chứ."

Trần Bình cười, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Vân Doanh Doanh, anh biết tất cả đều phải chờ quyết định của Vân Doanh Doanh.

Khương Tư Phong đứng bên cạnh trông như một tên hề vậy, với cả Trần Bình tin rằng đối phương hẳn sẽ không bỏ được ra thứ làm cho mình cảm thấy hứng thú.

"Được rồi, không thành vấn đề, bên tôi sẽ báo cáo tình hình lên, tôi tin chúng tôi có thể lấy ra được rất nhiều thứ làm cho anh cảm thấy hứng thú."

Vân Doanh Doanh cười tủm tỉm, ngay sau đó quay người rời đi, mặc dù Vân Doanh Doanh cảm thấy rất thích thú với mấy tờ giấy kia của Trần Bình, nhưng bây giờ không phải là lúc nói nhiều.

Về phần tông môn sẽ lấy ra thứ gì tiến hành trao đổi, thì không liên quan đến mình.

Vân Doanh Doanh cũng không ngừng nhớ lại, muốn xem mình có thể có thứ gì đáng giá để lấy ra đổi không.

"Em gái, anh cảm thấy chúng ta không thể tin tưởng hoàn toàn vào cái tên Trần Bình này, trông cậu ta rất gian xảo, tuyệt đối không phải người lương thiện gì."

Thấy Vân Doanh Doanh rời đi, Khương Tư Phong cũng nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, trong ánh mắt anh ta lóe lên một tia cảnh giác, chỉ sợ Vân Doanh Doanh sẽ cảm thấy có hứng thú với Trần Bình.

Với cả anh ta muốn ngòi ly gián tình cảm của Vân Doanh Doanh đối với Trần Bình, đến lúc đó mình làm ngư ông đắc lợi thì càng tốt.

Nghe vậy, Vân Doanh Doanh gật đầu.

Trên thực tế, Vân Doanh Doanh vốn không nghe rõ đối phương đang nói gì, chỉ đơn giản cảm thấy, chuyện này cần phải suy tính một chút.

Khương Tư Phong thấy dáng vẻ của đối phương, còn tưởng rằng mình đã thuyết phục thành công rồi, trong lòng đắc ý vô cùng, liên vui vẻ đi theo Vân Doanh Doanh về tông môn.

Lúc này Vân Doanh Doanh cũng không ngờ cái tờ giấy rách của Trần Bình lại có tác dụng lớn như vậy.

"Mình phải nhanh chóng nói chuyện này cho tông chủ!" Vân Doanh Doanh đi thẳng một đường, trong miệng lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên vẻ mong đợi.

Hai người họ nhanh chóng tìm tới tông chủ, ngay sau đó nhanh chóng nói mọi việc ra.

Tông chủ có chút ngạc nhiên, nhìn ba tấm giấy rách, ông ta cứ có cảm giác hai tên đồ đệ này của mình bị lừa.

"Tông chủ, con cảm thấy thực sự không nói láo đầu, tông chủ thử nhìn thứ này một chút."

Vân Doanh Doanh lập tức lấy cái liềm ra, đặt trước mặt tông chủ, cô cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối với cái liềm xấu xí này.

"Nếu Khương Tư Phong không lấy ra cái liềm này, đoán chừng người ta còn có thể biến cho chúng ta một vũ khí lợi hại hơn ấy chứ."

Nói đến đây, Vân Doanh Doanh lập tức thể hiện vẻ bất mãn của mình, thật ra Vân Doanh Doanh cũng sớm chuẩn bị lấy ra vũ khí tương đối cao cho Trần Bình thử nghiệm, không ngờ Khương Tư Phong lại ra tay trước.

Trần Bình cũng lập tức cầm cái liềm lên để chứng minh thực lực của cái tờ giấy rách này.

Cho nên Vân Doanh Doanh đương nhiên không có cách nào yêu cầu Trần Bình lại làm thí nghiệm lần nữa.

Nghĩ đến đây, Vân Doanh Doanh không nhịn được lườm Khương Tư Phong một cái, trong mắt lóe lên vẻ không hài lòng.

Khương Tư Phong đứng cạnh có chút lúng túng cúi đầu, anh ta không ngờ lòng tốt của mình lại biến thành chuyện xấu. Dù nói thế nào thì anh ta cũng chỉ muốn dùng vũ khí mình tiện tay nhặt được làm nhục Trần Bình thôi.

Không ngờ kỹ thuật của Trần Bình lại là thật. Cái này đúng là lỗ nặng.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK