Thí luyện ở Tháp Lưu Ly không bằng với không gian hư ảo khác, nếu thật sự muốn cưỡng ép mà xông vào, đột phá giới hạn của mình, vậy thì rất có thể sẽ chết.
Nhưng vừa nghĩ đến sau khi qua cửa thành công là sẽ có thể giành được cơ duyên, không ít người cảm thấy dường như tất cả mọi thứ cũng không có quan trọng như vậy nữa.
Ban đầu bọn họ chỉ biết tạo ra hàng loạt tổn thương cho thân thể, càng đi lên cao lại phát hiện linh hồn của bản thân cũng sẽ bị trói buộc.
Sau khi tới mà không thể rời khỏi trận chiến đấu này đúng lúc, vậy thì linh hồn của bọn họ sẽ bị sự tổn hại trước nay chưa từng có, thậm chí đến cuối cùng cũng không thể phục hồi lại như cũ được nữa.
Cho dù là luyện đan sự lợi hại nhất trên khắp cả đại lục chạy đến cứu viện thì chắc chắn cũng không có một chút tác dụng nào cả.
Hiểu được chọn lọc là một khảo nghiệm cực lớn của một môn.
Đại đa số người đến tham gia thí luyện đều là đệ tử tinh anh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, không ai trong bọn họ mà không phải là bảo bối trong tông môn, một khi xuất hiện biến cố gì đó sẽ là đả kích cực kỳ lớn đối với tông môn.
Ví như Luyện Đan tông bây giờ đã bị vây trong trạng thái sụp đổ cực độ rồi.
Đệ tử của bọn họ chết vô số, bây giờ đã hết sức đáng thương rồi, vừa khéo lúc này kiểu nơi rèn luyện như Tháp Lưu Ly này lại mở ra một lần nữa, cho dù bọn họ có muốn chọn lựa đệ tử tinh anh đi vào trong đó thí luyện, cũng không có cách gì cả.
Lúc này, Đàm Lãng Phong đã hận Trần Bình đến tận xương tủy rồi, ông ta đang bắt đầu thảo luận việc bọn họ phải đối phó với Trần Bình như thế nào với Lưu Trí Hoa dưới căn cứ riêng của hai người.
Là một người ngoại lai, Lưu Trí Hoa cũng cảm thấy cực kỳ có hứng thú đối với loại tồn tại như Tháp Lưu Ly này.
Chủ tụ của hắn ta không phải là thực lực của tự thân, mà là các loại bàng môn tà đạo.
Dựa vào đám bàng môn tà đạo này, hắn ta cũng có thể thành công gia tăng thực lực của mình lên, hơn nữa lại có thể trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Chẳng qua chung quy lại thì mấy thứ này hơi không thể phơi bày ra ngoài được, nội tâm của hắn ta rất rõ mình dọa người đến cỡ nào.
Cho nên hắn ta đều một lòng theo đuổi một vài thứ gọi là chính đạo. Muốn giành được một vài công pháp cực kỳ cường đại, có thể đưa hắn ta trở về lại chính đạo.
Tuy lúc ở đại lục Cổ Chước, hắn ta không có xung đột chính diện gì với Trần Bình cả, nhưng hắn ta cũng biết rõ trên thế giới có một sự tồn tại như vậy.
Cho nên thật ra nội tâm của hắn ta vẫn rất hâm mộ và ghen tị với Trần Bình.
Hắn ta đã từng thử đi tìm Trần Bình bái sư học nghệ, nhưng còn chưa kịp gặp anh thì hắn ta đã bị mấy tên đàn em của Trần Bình kia đuổi đi rồi.
Nói cái gì mà với thân phận của hắn ta căn bản cũng không có tư cách gặp mặt Trần Bình.
Cho nên hắn ta vẫn luôn ghi thù chuyện này, thậm chí hắn ta cũng đã có ý định giết chết Trần Bình luôn rồi.
Lần này hắn ta đi tới mảnh đại lục này, tuy chỉ do cơ duyên vừa khéo thôi, nhưng hắn ta hiểu rất rõ đây là một cơ duyên cực lớn của hắn ta.
Nói không chừng có thể nhờ vào cô cơ duyên này mà hắn ta thành công giải quyết được Trần Bình.
Đến lúc đó hắn ta có thể thay thế Trần Bình trở thành thiên kiêu của cả một thế hệ rồi.
Nghĩ tới đây, trên mặt hắn ta mang theo nụ cười sáng lạn.
"Trần Bình, kế tiếp tôi nhất định phải vượt qua anh, hơn nữa còn giày vò một trận, khiến cho anh trở thành nô lệ của tôi"
Nghĩ tới đây, trên mặt hắn ta mang theo vẻ cực kỳ đắc ý, hắn ta cứ len lút như vậy mà đi đến Hoàng Thành.
Trong lòng hắn ta biết cực kỳ rõ, lần này hắn ta bắt buộc phải đi vào trong Tháp Lưu Ly.
Lúc này có vô số người đang chạy tới Hoàng Thành, tất cả bọn họ đều đến vì cái gọi là cơ duyên.
Mà tông chủ của các tông môn lớn này cũng không tự mình ra mặt, bọn họ chỉ phái đệ tử có thực lực cường đại của nhà mình ra thôi.
"Tiếp theo các người nhất định phải xử lý chuyện này, bất luận có thế nào đi nữa thì cũng phải đột phá bản thân"
"Một khi có thể thành công tiến vào tầng thứ năm trở lên, vậy thì tiếp theo cũng sẽ lên như diều gặp gió, tông môn của chúng ta cũng sẽ trở nên cực kỳ lợi hại."
"Cho dù có thế nào thì cũng nhất định phải bày thực lực của bản thân mình ra, tuyệt đối không thể để mất mặt"
Đoạn đối thoại giống nhau vang lên bên trong các tông môn lớn khác biệt.
Bây giờ thời gian đã qua nghìn năm rồi, những đệ tử xuất sắc này đã thay đổi một đoàn mới rồi, đây cũng là thời điểm tốt nhất để các tông môn lớn phơi bày thực lực.
Đúng lúc này, Lưu Trí Hoa nhân cơ hội cầm được một lượng tài nguyên lớn trong tay của Luyện Đan Tông.
Tuy đồ bên trong của bọn họ đã bị người ta cướp sạch rồi, nhưng bản thân tông chủ của Luyện Đan Tông vẫn có rất nhiều bảo bối.
Sau khi Lưu Trí Hoa giành được một đống bảo bối lớn thì hắn ta cực kỳ đắc ý.
"Tên kia đúng là một tên ngốc ngu xuẩn, đã vậy còn quá dễ dàng tin tưởng vào mình. Nhưng nếu đối phương đã cho mình nhiều sự tin tưởng như vậy, tất nhiên mình cũng không thể lừa gạt ông ta được"
Lưu Trí Hoa đứng bên cạnh Tháp Lưu Ly, hắn ta rất kích động nhìn xung quanh nơi này.
Vì có thể tiện cho việc tùy thời quan sát trên đỉnh Tháp Lưu Ly, thậm chí hắn ta không tiếc nằm gai nếm mật, vì tất cả những thứ này, thậm chí hắn ta đã tiêu phí không ít tiền.
"Đều tránh ra hết cho bọn tôi, xung quanh Tháp Lưu Ly cũng phải được dọn dẹp" "Bây giờ xung quanh đây sắp bắt đầu giới nghiêm rồi, các người đừng đứng góp vui ở đây nữa."
Rất nhanh nhóm quân hộ vệ đã trực tiếp xông lên, trong lòng bọn họ cực kỳ rõ ràng, tiếp theo chính là thời khắc dọn dẹp hiện trường.
Vốn dĩ Tháp Lưu Ly chính là tài vật của công chúng, nhưng bởi vì nghìn năm mới mở ra một lần, cho nên bên phía hoàng gia đã biến Tháp Lưu Ly thành đồ của mình luôn rồi.
Bọn họ có thể dựa vào Tháp Lưu Ly này mà kiếm được không ít tiền, tất nhiên tất cả những thứ này đã được người khác ngầm đồng ý.
Lưu Trí Hoa không nghĩ tới mình đợi ở nơi này, thế mà không hiểu thế nào lại bị người ta đuổi đi, điều này làm cho trên mặt hắn ta có chút không nhịn được.
"Chuyện gì vậy chứ? Tôi tốn tiền để được ở đây đó, các người đừng hòng đuổi tôi đi."
Nhìn thấy mấy tên này đến tìm gây phiền phức, Lưu Trí Hoa không nhịn được mà lớn tiếng kinh hộ.
Đám quân hộ vệ của Hoàng Thành này cũng không để ý tới nhiều như vậy, bọn họ nhận được nhiệm vụ phải đuổi đối phương đi, cho nên bất luận đối phương có thân phận gì đi nữa, hay là có cho bao nhiêu tiền, hôm nay đều phải rời khỏi đây.
"Ít nói lời vô nghĩa như vậy ở đây đi. Bây giờ là Hoàng Gia làm việc, làm gì rãnh rỗi đứng nghe anh thừa lời ở đây chứ."
"Nếu anh không muốn mất đi tư cách tiến vào Tháp Lưu Ly, vậy anh cũng đừng gây chuyện ở đây nữa"
Quận hộ vệ lên tiếng uy hiếp đối phương một câu, trên mặt anh ta mang theo vẻ rất coi thường, người bình thường sau khi nghe thấy lời này thì đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Lưu Trí Hoa nghe thấy lời này cũng không nhịn được mà nhíu mày. Hắn ta không nghĩ tới, thế mà đối phương lại dùng việc này để uy hiếp hắn ta.
"Cậu... cậu đây là định uy hiếp đe dọa tối đó hả?".
Nhìn thấy bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo của đám người này, Lưu Trí Hoa không nhịn được mà nhíu mày.
Nếu đám người này thật sự đuổi hắn ta đi, hắn ta cũng không có nhà để về nữa rồi. Dù sao mấy nhà trọ ở xung quanh đã đầy khách hết rồi, bây giờ cho dù hắn ta có đi tìm kiếm thế nào đi nữa thì cũng đã không còn chỗ đặt chân.
"Vậy thì sao chứ?"
Trên mặt quận hộ vệ của Hoàng Thành mang theo nụ cười cực kỳ khinh thường, anh ta lạnh. lùng nhìn chằm chằm Lưu Trí Hoa.