Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2777: Tặng đan dược

Lần này anh dùng không ít kinh đạo, cho dù đan điền của Giang Thiên Tuyệt không vỡ vụn, thì cũng bị thương rất nặng. Cái tên này cũng không còn cơ hội tu luyện nữa.

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trong chiến trường.

Đương nhiên Trần Bình không nương tay, anh vẫn như cũ đạp về phía đối phương.

Một cước này thành công đá trúng đan điền của Giang Thiên Tuyệt, chỉ nghe răng rắc một tiếng, âm thanh đan điền vỡ vụn có thể nghe được rõ ràng.

Sau đó anh liền thấy một người tu hành mặc áo màu đen, xuất hiện trước mặt mình.

Trong tay người này đỡ lấy Giang Thiên Tuyệt đã gần chết, nghiêm túc nhìn chằm chằm mình.

Giang Thiên Tuyệt dùng tất cả khí lực, có chút hoảng sợ ngẩng đầu nhìn người tu hành áo đen một chút, một giây sau lại yên lặng đợi ở một bên.

Cho dù đan điền của anh ta có bị hủy, toàn thân đau muốn chết, Giang Thiên Tuyệt cũng tuyệt đối không dám động đậy. “Đại sư huynh tới rồi!”

“Đại sư huynh.”

Tất cả mọi người đều hoảng sợ hô hào tên của đối phương, dường như người trước mặt này tạo cho bọn họ áp lực tâm lý rất lón.

Giang Thiên Tuyệt nghe mọi người nói cũng thở dài một hơi.

“Đại sư huynh tới rồi.”

Bây giờ anh ta không có bất kỳ dũng khí nói chuyện gì, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn, không dám nhiều lời.

Bình.

Đại sư huynh có tên là Khương Tư Phong, gương mặt nghiêm túc của anh ta quét một vòng, đặt trọng điểm lên người Trần

"Các người ở chỗ này làm gì, ai cũng kiêu căng không coi ai ra gì như vậy, Kiếm Vân Tông chúng ta không phải là một tông môn có thể tùy tiện bị mất mặt!”

Khương Tư Phong đứng một bên dạy dỗ tất cả các đệ tử trong Kiếm Vân Tông.

Mà Trần Bình cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh ta, Trần Bình cũng muốn biết cái tên này sẽ giáo dục đám đàn em của mình thế nào.

Các đệ tử của Kiếm Vân Tông nghe thế thì đương nhiên không dám nhiều lời, bọn họ chỉ có thể ra sức gật đầu.

Lúc này, Khương Tư Phong cũng nhìn thoáng qua những người đi đường bị chặn lại, sau đó lập tức lấy trong ngực ra một bình ngọc.

"Thật sự xin lỗi các vị vì đã chặn mọi người ở đây, tôi đại diện cho Kiếm Vân Tông nói xin lỗi với mọi người, đồng thời sẽ có bồi thường nhất định cho mọi người, đan dược này mỗi người một viên, coi như món quà nhỏ tạ lỗi”

Khương Tư Phong ôn hòa lên tiếng, bảo người dưới tay phân phát đồ vật ra.

Các đệ tử của Kiếm Vân Tông nhanh chóng mở bình ngọc ra, phân phát cho mọi người đan dược ở bên trong.

Đạn dược này cũng coi như là đặc sản của Kiếm Vân Tông.

Uống một viên đan dược vào, có thể trợ giúp tu hành, giúp cho cơ thể mình hấp thụ nguyên khí của thiên địa.

Phẩm chất của đan dược này không tính là tệ, tất cả mọi người đều không phải cậu ấm cô chiều nhà có tiền gì, sau khi nhận được viên đan dược kia thì rất hài lòng.

Đương nhiên Trần Bình cũng được, cầm nó trong tay nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy vô vị.

Viên đan dược này đúng là không có tác dụng gì quá lớn.

Bây giờ công pháp của những người này không nhất định tốt, bọn họ muốn nhanh chóng tu hành thì phải dựa vào một ít ngoại lực phụ tá mới được.

Trần Bình cung cấp công pháp cho người mình hoàn toàn theo một cách khác, họ có thể dựa vào những công pháp này tự động hấp thụ nguyên khí trời đất.

Cho dù anh không tự mình vận chuyển công pháp, cũng có thể cảm nhận được cái gì gọi là tự chủ tu hành.

Nhưng ở thế giới này, loại đan dược phụ trợ tu hành này rất trân quý.

Cho nên nếu suy bụng ta ra bụng người, Trần Bình cũng cảm thấy đúng là ngoài dự liệu.

Không ngờ cái tên này cũng hào phóng, lấy ra loại đan dược này thu mua lòng người.

Nhoáng một cái, lửa giận trong lòng mọi người đều biến mất không còn chút gì, còn tưởng là mình chiếm được tiện nghi, Khương Tư Phong cũng tự tạo được ấn tượng tốt.

Có thể hóa giải trận nguy cơ này dễ như trở bàn tay, quả nhiên là một người có bản lĩnh, không hổ là Đại sư huynh.

“Hai người gây chuyện trở về sẽ phải tiếp nhận hình phạt, làm Nhị sư huynh và Tam sư huynh mà không dẫn theo các đệ tử tu hành cho tốt, ngược lại còn tới đây lập trạm cản người, đúng là mất mặt!”

Khương Tư Phong lập tức ra lệnh.

Người chung quanh trong nháy mắt đều bắt đầu phản chiến.

Bọn họ vốn cực kỳ căm ghét người của Kiếm Vân Tông, nhưng giờ lại đột nhiên có chút ấn tượng tốt với người của Kiếm Vân Tông.

“Xem ra tông môn này cũng có người cực kỳ lợi hại, người ta đây mới thực sự là nói đạo lý chứ!”

“Không ngờ Đại sư huynh của Kiếm Vân Tông lại là người thế này, quả nhiên là cường giả một giới, đây mới là một tông môn lớn, có khí khái!”.

“Đúng đấy, đây mới thực sự là công bằng công chính, mọi người đều phải học tập Đại sư huynh mới được.”

Những người cầm được đan dược cũng sớm khen Khương Tư Phong mấy lần, bây giờ bọn họ đã như chó trung thành với Khương Tư Phong.

Mà không có ai nguyện ý nhắc tới chuyện Trần Bình bị người ta vu cáo, bị người ta nhắm vào.

Lý Dũng cần đan dược đứng ở một bên, anh ta rất muốn nói vài câu gì đó với Trần Bình, nhưng lại có hơi sợ sẽ rước họa vào thân.

Viên đạn dược này anh ta không nỡ bỏ đi.

“Được rồi, bây giờ sắc trời đã tối, nhất định mọi người cũng có nhiều chuyện chính sự cần làm, ai nấy nhanh chóng đi bận việc của mình đi.”

Khương Tư Phong cũng không nhịn được thúc giục một câu.

Cầm được lợi ích mà người ta đưa nên không ai nói gì thêm, bọn họ cầm theo đan dược tủm tỉm chạy.



Khương Tư Phong không nói nhiều, lập tức quay người rời khỏi đây, thậm chí nửa đường cũng không quay lại nhìn Trần Bình.

Dường như Trần Bình trong mắt anh ta là không khí vậy.

Nhóm người qua đường nhanh chóng không thấy tăm hơi đầu, Trần Bình cũng cười lạnh một tiếng rồi rời đi.

Mục đích của anh đã đạt được, nên không cần thiết lãng phí thời gian ở đây.

Anh chỉ đơn giản muốn xử lý cái tên Nhị sư huynh này mà thôi, bây giờ người đã bị mình phể đi, anh cũng không cần thiết phải nói thêm gì nữa.

Nếu như bây giờ mình muốn nhằm vào người của Kiếm Vân Tông, vậy thì lại quá không biết tốt xấu gì giống như anh ta rồi.

Trần Bình tùy ý dạo vào vòng trong thành, ăn một vài món đặc sản, ung dung về đến nhà.

Anh cũng không quên mua về vài món ngon cho Sư Chấn Thiên.

Vừa về đến nhà, thấy dáng vẻ cố gắng học tập của mấy người Cổ Nhạc Nhạc, tâm trạng Trần Bình cũng tốt lên không ít.

Anh ngược lại hi vọng Khương Tư Phong là một người chính trực.

Hi vọng tính cách của Khương Tư Phong có thể giống như biểu hiện ngày hôm nay.

“Lão đại, anh nghe không? Hôm nay có một tông môn lớn cả người ta ra vào thành đấy!” Sư Chấn Thiên ăn đồ ăn vặt mà Trần Bình mang về, không nhịn được chẹp miệng một cái.

Nhóm người qua đường nhanh chóng không thấy tăm hơi đầu, Trần Bình cũng cười lạnh một tiếng rồi rời đi.

Mục đích của anh đã đạt được, nên không cần thiết lãng phí thời gian ở đây.

Anh chỉ đơn giản muốn xử lý cái tên Nhị sư huynh này mà thôi, bây giờ người đã bị mình phể đi, anh cũng không cần thiết phải nói thêm gì nữa.

Nếu như bây giờ mình muốn nhằm vào người của Kiếm Vân Tông, vậy thì lại quá không biết tốt xấu gì giống như anh ta rồi.

Trần Bình tùy ý dạo vào vòng trong thành, ăn một vài món đặc sản, ung dung về đến nhà.

Anh cũng không quên mua về vài món ngon cho Sư Chấn Thiên.

Vừa về đến nhà, thấy dáng vẻ cố gắng học tập của mấy người Cổ Nhạc Nhạc, tâm trạng Trần Bình cũng tốt lên không ít.

Anh ngược lại hi vọng Khương Tư Phong là một người chính trực.

Hi vọng tính cách của Khương Tư Phong có thể giống như biểu hiện ngày hôm nay.

“Lão đại, anh nghe không? Hôm nay có một tông môn lớn cả người ta ra vào thành đấy!” Sư Chấn Thiên ăn đồ ăn vặt mà Trần Bình mang về, không nhịn được chẹp miệng một cái.

“Tôi muốn qua góp vui chút”

“Nghe nói là Kiếm Vân Tông gì đó... Hả? Là cái tông môn này!”

Nhắc đến cái tên này, Sư Chẩn Thiên như đột nhiên nhớ ra cái gì, lên tiếng nói.

"Chẳng phải chính là cái tông môn mà tên lùn bị mình trêu chọc nói ra sao?”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK