Chương 2346: Truyền thừa
Trong mắt của Trần Bình cũng lóe lên một tia
cảnh giác. Anh biết rất rõ lúc trước Sư Chấn Thiên
đã tiếp nhận một truyền thừa, cho nên mới bỏ lỡ
thời gian rời khỏi bí cảnh. Mà đối phương lại tuyên
bố muốn cho mình nhận truyền thừa, khiển trong
lòng anh cũng khó tránh khỏi có chút cảnh giác.
“Không biết vị tiền bối này, có yêu câu gì đối
với người tiếp nhận truyên thừa không?” Trần
Bình chắp tay hỏi.
“Hiện tại bản thể của tôi vẫn còn đang ở trong
trạng thái hôn mê, không cách nào trao đổi với
cậu. Đây là một sợi ý thức mà tôi để lại. Năm đó
chúng tôi đi theo Thủy Long Vương, muốn giúp
ông ta đột phá cảnh giới, nhưng sức lực mà
chúng tôi tiêu phí quá nhiêu, đến cuối cùng đều
rơi vào trong hôn mê. Thủy Long Vương vì đề
phòng chúng tôi gặp phải chuyện ngoài ý muốn
trong trạng thái ngủ say, cho nên đã trực tiếp lập
ra bí cảnh này để lại cho người sau, giúp chúng
tôi vượt qua một cửa ải khó khăn. Năm đó từng
có mấy người may mắn tới được nơi này, chỉ có
điều cường độ cơ thể và thân thức của bọn họ
quả thực quá yếu kém, nên hoàn toàn không có
cách nào chống đỡ được uy áp của tôi”
Nghe được lời này, Trần Bình cũng cảm thấy
có chút khẩn trương. Nếu khả năng chịu đựng
của mình không đủ, vậy rất nhanh, anh cũng sẽ
biến thành xương trắng như mấy người lúc trước
đó.
Sư Chấn Thiên đứng ra muốn ngăn cản tất cả
những chuyện này, nhưng cho dù anh ta có làm
thể nào cũng không có cách nào tiếp cận được
Trần Bình, giống một kết giới trong suốt đang bao
quanh Trần Bình vậy.
“Hôm nay, cậu không thể không nhận truyền
thừa này”
Giọng nói của người phụ nữ vừa dứt, thì Trân
Bình đã cảm giác được một luồng khí tức mãnh
liệt đang kéo vê phía mình. Anh muốn phản
kháng theo bản năng, nhưng nguồn sức mạnh
này lại rót thẳng vào đỉnh đầu anh, khiến anh
không có cách nào kháng cự được.
Trần Bình nhanh chóng vận chuyển công
pháp, muốn chuyển đổi toàn bộ những nguyên
khí lớn mạnh này thành của mình.
Tiếp nhận truyền thừa tương đương với tiếp
nhận nhân quả và tội nghiệt của những đại nhân
vật này, đông thời hưởng dụng truyên thừa bọn
họ, thì cũng phải gánh chịu tội nghiệt của bọn họ
năm đó. Có thể nói là có hại mà cũng có lợi.
Mà Trần Bình hết lần này đến lần khác chuyển
đổi truyền thừa của đối phương thành đồ của
mình, rồi nuôi dưỡng cơ thể bằng nguyên lực
mạnh mẽ.
Trải qua sự chuyển hóa, những thứ này đã
biến thành của bản thân anh hết, hoàn toàn
không còn bất cứ sự ảnh hưởng gì từ nhân quả và
tội nghiệt nữa.
Một tiếng trôi qua rất nhanh, Trần Bình cảm
thấy mình đã có chút không chống đỡ nổi nữa.
Cơ thể của anh đã tăng đến trạng thái mạnh nhất.
Nếu truyền thừa này vẫn còn tiếp tục thì anh chỉ
có thể miễn cưỡng đột phá.
Trần Bình nghiến chặt răng, muốn giữ lại toàn
bộ những nguyên lực này trong cơ thể, rồi đột phá
vào một ngày khác. Nhưng nguyên lực mà anh có
thể dự trữ lại có hạn. Nguyên lực dư thừa xoay
quanh cơ thể anh, đang điên cuồng nhắc nhở