Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2767: Cướp đoạt yêu thú

"Thằng nhóc, mày tưởng hai đứa mày có thể giành được với bọn tao à?"

Tên đàn ông thô tục thấp bé dẫn người đến muốn trực tiếp xử lý Trần Bình, mà những người khác thì phân tán ra, có người phụ trách đối phó với Sư Chấn Thiên, có người phụ trách đối phó với yêu thú.

Nếu như Trần Bình không đấu lại bọn họ, cũng chỉ có thể rơi vào cảnh hung hăng bị đánh một trận, thậm chí có thể chỉ còn nửa cái mạng.

"Không phải là muốn con yêu thú này à? Cho các người là được chứ gì?"

Trần Bình đột nhiên thay đổi, nhìn dáng vẻ như là muốn thỏa hiệp với đám người này.

Nghe vậy, vẻ mặt của mọi người đều trở nên có chút nghi hoặc, bọn họ thực sự nghĩ mãi không ra vì sao Trần Bình lại lựa chọn thỏa hiệp.

Chẳng lẽ Trần Bình cảm thấy bọn họ quá lợi hại, cho nên không dám tiếp tục nhắm vào mình nữa rồi? Mặc dù tên đàn ông thấp bé nghĩ không ra, nhưng mà trên mặt anh ta vẫn nở một nụ cười xán lạn.

"Ha ha, sớm biết thế sao lúc đầu còn cứng, nếu mày biết điều sớm thì tao cũng sẽ không cho người bao vây mày lại!".

Anh ta nghĩ rằng Trần Bình sợ mình, cho nên nụ cười trên mặt càng thêm tươi.

Trần Bình đứng cạnh yên lặng mỉm cười, liếc mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiên một cái, hai người lập tức lùi qua một bên.

Sư Chấn Thiên cũng lặng lẽ nhìn anh, cũng không nói nhiều cái gì.

Thật ra trong lòng Sư Chấn Thiên cũng biết rõ lúc này Trần Bình đang suy tính cái gì, cho nên căn bản không cần nói thêm, ngược lại còn dùng dáng vẻ chuẩn bị xem náo nhiệt để theo dõi.

Thấy Trần Bình ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ liền cùng nhau đi lên đối phó với con báo kia.

Mặc dù báo Liệp Ảnh có thực lực không tệ, nhưng ở đây có một đám người ra tay thế này, nó lập tức đấu không lại, rơi vào trong tay đám người, nhìn chật vật không thôi.

"Ha ha, tốt quá rồi, con yêu thú này coi như hoàn toàn thuộc về ông đây, đi ra nhất định chúng ta có thể bán được không ít tiền"

Tên lùn tươi cười lên tiếng, thậm chí anh ta còn tưởng tượng đến cảnh mình ôm một đống tiền, tâm trạng cực kỳ tốt.

"Thằng nhóc, hôm bay biểu hiện không tệ, tạo sẽ không truy cứu mày nữa, bây giờ mày có muốn làm tay chân bán mạng cho bọn tao không, đến lúc đó tao có thể cân nhắc chia cho mày ít tiền.

Tên lùn lập tức hướng về phía Trần Bình, trong lòng anh ta rất rõ ràng, Trần Bình có mệnh làm đàn em cho mình,

Thấy đối phương tràn đầy phấn khởi vì giết chết được con báo này, Trần Bình cũng không nhịn được mà nở nụ cười xán lạn.

"Ôi trời, mọi người vất vả rồi, con báo này tôi nhận nhé" Nói xong, Trần Bình lập tức thu con báo vào trong không gian trữ đồ của mình, không cho đối phương nửa giây suy nghĩ.

Thấy được hành động của Trần Bình, mấy người còn lại cũng trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ Trần Bình không nói hai lời mà trực tiếp lấy đi con báo của bọn họ, nhìn dáng vẻ còn cực kỳ đắc ý.

"Mày có ý gì? Mau trả báo cho ông!" Tên lùn lập tức phẫn nộ, anh ta hận không thể trực tiếp giết chết Trần Bình đi. Lúc này cũng có người phát hiện ra vấn đề quan trọng. "Không ổn, đại ca không thấy sao, người này có thể cất giữ yêu thú, có phải anh ta có túi trữ đồ không?"

Có người thông minh phát hiện ra mấu chốt của vấn đề, anh ta không nhịn được tò mò lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trần Bình cũng tràn đầy kích động.

Nghe được những lời này, tất cả mọi người đều nhạy cảm nhìn qua, bởi vì vừa rồi tức quá nên bọn họ không chú ý tới vấn đề này. Cái tên trước mặt này vậy mà lại có túi trữ đồ, đây vốn là vật phẩm cấp cao!

"Ha ha, oắt con, chẳng lẽ không có ai nói cho mày là không nên để lộ ra thứ này sao? Nếu mày đã lựa chọn như vậy thì tiếp đây đừng trách chúng tạo tàn nhẫn"

Tên lùn chỉ hận không thể lột sạch Trần Bình, anh ta không ngờ mình còn gặp được một kẻ giàu Xổi như vậy. "Ôi trời, không ngờ các người thông minh vậy, lập tức phát hiện ra mấu chốt của vấn đề rồi".

Trần Bình không nhịn được cười, anh cũng không ngờ mấy tên này không quá ngu, có thể nhạy cảm phát hiện được vấn đề quan trọng.

Thật ra Trần Bình cố ý làm vậy.



Anh muốn cho đám người này biết mình là một người giàu có, có thể chơi một phen. Không ép bọn họ bại lộ át chủ bài, sao Trần Bình có thể tối đa hóa lợi ích của mình? "Thằng nhóc, mày còn dám kiêu căng như vậy à"

Trong lòng tên lùn tức vô cùng, lập tức vung tay về phía mặt Trần Bình, muốn dùng phương pháp nguyên thủy nhất để nhục mạ Trần Bình.

Thấy động tức này của đối phương, Trần Bình không chút hoang mang mà cười. Sau một giây, một luồng sấm sét đột ngột bổ xuống, lập tức biến cả người tên lùn thành màu đen. Bây giờ cả người anh ta không ngừng co giật, nhìn qua cực kỳ buồn cười. Những người khác thấy cảnh này thì càng tức, không ngờ Trần Bình lại chơi đánh lén với đại ca nhà mình.

Mặc dù một chiêu này, Trần Bình triệu hoàn thiên lôi cũng có chút lợi hại, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy có gì ghê gớm.

Cũng chỉ là lợi dụng thủ đoạn đâm sau lưng mà hoàn thành mục đích của mình thôi, chẳng quang minh lỗi lạc chút nào.

Không qua bao lâu, tên lùn liền phản ứng lại, anh ta nổi giận đùng đùng nhìn Trần Bình, trong mắt lóe lên tia tức giận.

"Mẹ nó, mày giỏi lắm, dám đánh lén ông mày à, xem ra ông mày đã cho mày mặt mũi quá rồi!"

Một chiều dùng sấm sét này của Trần Bình không tính là quá lợi hại, chỉ cho đối phương hiệu quả trừng trị mà thôi.

Nhưng trong mắt đám người, bản lĩnh của Trần Bình cũng chỉ đến vậy. Tên lùn kêu gọi mọi người cùng nhau tiến lên, tính trùng trị Trần Bình một phen. Nhưng anh ta không ngờ, một trận gió đột nhiên thổi tới, Trần Bình trước mặt bọn họ liền biến mất tăm. Vào lúc một đám người còn chưa kịp phản ứng, vũ của của bọn họ lập tức rời khỏi tay, biến thành mảnh vỡ.

Trần Bình đi bộ nhàn nhã tới lui trong tám người, dáng vẻ cực kỳ thản nhiên.

Một chiêu nhẹ nhàng, vũ khí của đám người này đều bị Trần Bình phá tan. Một nhóm tám người lập tức hít vào một hơi, bọn họ chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh. Nhưng mà lúc này bọn họ liền từ trong rung động cực độ phản ứng lại.

Thấy động tức này của đối phương, Trần Bình không chút hoang mang mà cười. Sau một giây, một luồng sấm sét đột ngột bổ xuống, lập tức biến cả người tên lùn thành màu đen. Bây giờ cả người anh ta không ngừng co giật, nhìn qua cực kỳ buồn cười. Những người khác thấy cảnh này thì càng tức, không ngờ Trần Bình lại chơi đánh lén với đại ca nhà mình.

Mặc dù một chiêu này, Trần Bình triệu hoàn thiên lôi cũng có chút lợi hại, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy có gì ghê gớm.

Cũng chỉ là lợi dụng thủ đoạn đâm sau lưng mà hoàn thành mục đích của mình thôi, chẳng quang minh lỗi lạc chút nào.

Không qua bao lâu, tên lùn liền phản ứng lại, anh ta nổi giận đùng đùng nhìn Trần Bình, trong mắt lóe lên tia tức giận.

"Mẹ nó, mày giỏi lắm, dám đánh lén ông mày à, xem ra ông mày đã cho mày mặt mũi quá rồi!"

Một chiều dùng sấm sét này của Trần Bình không tính là quá lợi hại, chỉ cho đối phương hiệu quả trừng trị mà thôi.

Nhưng trong mắt đám người, bản lĩnh của Trần Bình cũng chỉ đến vậy. Tên lùn kêu gọi mọi người cùng nhau tiến lên, tính trùng trị Trần Bình một phen. Nhưng anh ta không ngờ, một trận gió đột nhiên thổi tới, Trần Bình trước mặt bọn họ liền biến mất tăm. Vào lúc một đám người còn chưa kịp phản ứng, vũ của của bọn họ lập tức rời khỏi tay, biến thành mảnh vỡ.

Trần Bình đi bộ nhàn nhã tới lui trong tám người, dáng vẻ cực kỳ thản nhiên.

Một chiêu nhẹ nhàng, vũ khí của đám người này đều bị Trần Bình phá tan. Một nhóm tám người lập tức hít vào một hơi, bọn họ chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh. Nhưng mà lúc này bọn họ liền từ trong rung động cực độ phản ứng lại.

Điều làm cho người ta càng kinh ngạc chính là, trên mặt đám người này không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn có chút chờ mong.

Cặp mắt ti hí của bọn họ thỉnh thoảng lóe lên một tia tham lam, dường như rất hâm mộ đồ trong tay Trần Bình.

"Không ngờ, tên giàu này vậy mà lại có nhiều bảo vật như vậy.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK