Sự việc đã kết thúc, Hứa Tịnh Nhi chẳng còn lý do gì để ở lại nữa. Cô và Tiêu Thuần, Từ Soái đồng loạt bước đi trên thảm đỏ để ra ngoài.
Lúc Hứa Tịnh Nhi đi lướt qua Tả Tư, Tả Tử tỏ rõ vẻ tức giận: “Hứa Tịnh Nhi, cô quá đáng rồi đấy”.
Muốn vạch mặt Bạch Ngọc Phương có rất nhiều cách, cô đầu cần phải làm thế trong đám cưới của Tả Tư đâu. Trừ khi cô cố tình.
Dù mục đích của cô chưa chắc là muốn phá vỡ đám cưới nhưng như này thì có khác gì đâu chứ.
Hứa Tịnh Nhi dừng bước, chớp mắt làm ra vẻ có lỗi: “Ngại quá, tôi trả lại vai chính cho cô nhé, chúc cô…”
Cô kéo dài giọng, sau đó liếc nhìn về phía cuối của tấm thảm – nơi Khiết Thần đang đứng ngây ra ở đó và nói tiếp: “Và anh ấy trăm năm hạnh phúc”.
“Hứa Tịnh Nhi”, Tả Tư nghiến răng.
Nói xong, Hứa Tịnh Nhi chẳng buồn nhìn sắc mặt biến đổi như tắc kè của cô ta mà cứ thế vênh mặt, ưỡn ngực rời đi.
Nói cô quá đáng sao?Vậy thì Tả Tư quá đáng trước mới đúng.
Trước cổng nhà họ Cố.
Hứa Tịnh Nhi nhìn Tiêu Thuần, cầm tay cô và nói: “Cậu có muốn nói chuyện với cô Bạch không?”
Tối đó, khi cô nói với Tiêu Thuần những chuyện mà cô Bạch làm, Tiêu Thuần đã không tin.
Trong mắt Tiêu Thuần, bố mẹ cô luôn là người tốt. Dù tình cảm không tới mức đậm sau nhưng cũng không phải kiểu hôn nhân sắp đặt như những nhà giàu khác.
Lời của Hứa Tịnh Nhi đã làm đảo lộn mọi nhận thức của Tiêu Thuần, khiến cô ấy không thể chấp nhận được. Vì vậy cô ấy đồng ý với Hứa Tịnh Nhi là sẽ cùng cô tìm ra chân tướng. Trong quá trình đó, hết lần này đến lần khác cô ấy cảm thấy thất vọng.
Cô ấy rất muốn tin mẹ mình, nhưng hiện thực khốc liệt cứ bày ra trước mắt. Hôm nay Tiêu Thuần vạch trần mẹ mình, từng câu từng chứ giống như những nhát dao cứa vào trái tim, đau tới mức khó thở.
“Giờ mình đi”, Tiêu Thuần nói giọng khàn khàn, cố gắng không rơi nước mắt.
“Mình đi cùng cậu”.
Tiêu Thuần từ chối thẳng: “Không, để mình tự đi”.
Chuyện giữa Tiêu Thuần và mẹ, cô ấy muốn tự mình đối mặt.
Hứa Tịnh Nhi không yên tâm, nhưng cô đi cùng cũng không phù hợp, vì dù sao thì vì cô mà Tiêu Thuần mới biết những chuyện của Bạch Ngọc Phương. Cũng vì cô mà Tiêu Thuần phải vạch tội mẹ mình.
Nhìn Tiêu Thuần bước lên xe rời đi, cô chỉ có thể nói với Từ Soái: “Anh ở cạnh cô ấy, tôi lo cô ấy cảm xúc không ổn định lại xảy ra chuyện”.
Từ Soái đương nhiên không cần cô nói thì cũng gật đầu. Anh ta đang định đi về phía xe của mình thì đột nhiên dừng lại và nhìn Hứa Tịnh Nhi: “Tiếp theo cô định làm gì, nếu cần tôi giúp thì cứ liên hệ với tôi nhé”.
Nghe thấy vậy, Hứa Tịnh Nhi khẽ giật mình. Sau đó cô mỉm cười, không hề trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy tôi còn có thể làm gì nữa?”
Từ Soái chau mày, tỏ vẻ không hiểu: “Lẽ nào không phải là cướp rể sao?”
Hả!!!!
Tại sao mọi người lại đều hiểu nhầm cô thế nhở?
Hứa Tịnh Nhi tỏ ra bất lực, phải thanh minh một lần nữa: “Không hề, không hề, No! Phủ định ba lần luôn!”
Từ Soái đọc được tâm tư của tất cả phụ nữ trừ Hứa Tịnh Nhi, anh ta lớ ngớ: “Vậy thì vì cái gì?”