Về nước phát triển...
Hứa Tịnh Nhi nghe thấy bốn chữ này cũng không ngạc nhiên lắm, trước kia cấp trên đại nhân nói tòa soạn báo tạp chí Z sắp mở chi nhánh trong nước, cô đã ngầm đoán được anh ta có ý chuyển trọng điểm công việc về trong nước, nếu không cũng sẽ không đưa ra điều kiện hậu hĩnh là lương thỏa thuận để giữ cô lại chi nhánh làm Tổng biên tập.
Trước kia cô đã kiên quyết từ chối, lúc đó, cô chỉ muốn nhanh chóng đến một nơi không có Cố Khiết Thần, có thể tránh xa anh.
Còn lúc này, rõ ràng cô vẫn nên từ chối, nhưng đôi môi cô mấp máy, lời nói như nghẹn trong cổ họng, không sao thốt lên được.
Cũng không biết là cấp trên đại nhân đã hiểu hay là thế nào, anh ta mỉm cười nói: "Cô vẫn còn thời gian để suy nghĩ, tôi đã đặt vé máy bay vào tuần sau, nếu cô đồng ý thì chúng ta về cùng nhau. Nếu cô không đồng ý thì ở lại đây, công việc của cô vẫn như cũ".
"Chỉ là... sau khi tôi về nước thì sẽ không thể chăm sóc cho cô được, sau này cô một thân một mình, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt".
Dứt lời, cấp trên đại nhân đứng dậy, kéo tay áo lên, bình thản nói: "Cũng không còn sớm nữa, cảm ơn sự tiếp đãi của cô tối nay, tôi về đây".
Hứa Tịnh Nhi vội vàng hoàn hồn, cũng đứng dậy, gật đầu với anh ta: "Để tôi tiễn anh".
Cấp trên đại nhân không từ chối.
Hai người sánh vai nhau bước ra ngoài cửa, Hứa Tịnh Nhi cầm chìa khóa để trên tủ giày, đi ra ngoài. Sau khi đóng cửa thì đi thang máy xuống tầng một.
Xe đang chờ cấp trên đại nhân ở cửa, Hứa Tịnh Nhi tiễn anh ta đến bên cạnh xe mới dừng chân.
Tài xế mở cửa hàng ghế sau cho cấp trên đại nhân, anh ta vịn một tay vào cửa xe, trước khi cúi người chui vào xe, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tịnh Nhi, vẫn là nụ cười dịu dàng đó: "Hãy suy nghĩ cho kĩ, tôi hy vọng có thể nhận được tin tốt của cô".
Hứa Tịnh Nhi không thể cho anh ta một câu trả lời trực tiếp nào, chỉ có thể nặn ra một nụ cười, giơ tay lên vẫy: "Chào anh, cấp trên đại nhân, đi đường cẩn thận nhé".
Anh ta không nói gì nữa, cúi người chui vào trong xe, tài xế đóng cửa lại, chạy bước nhỏ về ghế lái, ngồi vào rồi khởi động xe, chậm rãi lái đi.
Hứa Tịnh Nhi đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, cho đến khi khuất hẳn mới xoay người trở về.
Trở về chung cư, việc đầu tiên là cô đến phòng khách tắt tivi, lại bê đĩa hoa quả về phòng bếp, sau đó đeo găng tay, bắt đầu rửa bát.
Vừa rửa, cô vừa mất khống chế suy nghĩ miên man.
Mấy ngày nay, có rất nhiều người ở bên tai cô, nói cho cô biết từng chuyện Cố Khiết Thần thích cô. Lúc đầu cô còn không tin, dù sao cũng chính miệng cô từng hỏi chính chủ, chính miệng Cố Khiết Thần phủ nhận tất cả tình cảm mà cô lầm tưởng.
Còn gì có thể chân thực hơn chính chủ thừa nhận chứ?
Nếu ở trong giới giải trí, thì những gì bọn họ nói chính là tin đồn, còn Cố Khiết Thần mới là chính thức. Người ta đã chính thức vả mặt rồi, sao cô có thể tin những lời đồn này chứ?
Nhưng...