Anh ta nhếch môi, đáy mắt có ý cười.
Hứa Tịnh Nhi đóng cửa xong, đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi, kìm nén cảm xúc kinh ngạc trong lòng, khiến bản thân bình tĩnh lại mới bước tới.
Thấy anh ta nhìn bàn ăn, Hứa Tịnh Nhi cười nói: "Không biết anh thích ăn gì, nên tôi đã nấu các món tôi biết, mong là... có thể hợp với khẩu vị của anh".
Cấp trên đại nhân bước tới, nhìn các món ăn, giọng nói dịu dàng: "Có thể ăn được chưa?".
"Được chứ, được chứ".
Hứa Tịnh Nhi cũng bước tới, sau khi mời cấp trên đại nhân ngồi xuống, cô vào phòng bếp lấy bát đũa, đặt trước mặt anh ta rồi lại hỏi: "Anh muốn uống canh trước không?".
Cấp trên đại nhân lịch sự gật đầu: "Được".
Hứa Tịnh Nhi múc canh cho anh ta, sau khi đặt bên cạnh tay anh ta còn dặn dò: "Cẩn thận kẻo nóng".
Cô cũng múc một bát canh cho mình, kéo ghế ra, ngồi đối diện, bưng bát lên nói với cấp trên đại nhân: "Không có rượu nên tôi lấy canh thay rượu, cấp trên đại nhân, tôi mời anh, cảm ơn anh vẫn luôn chăm sóc tôi, giúp đỡ tôi hết lần này đến lần khác, còn từng cứu mạng tôi nữa, tôi thực sự rất rất rất cảm ơn anh".
Cô nói trịnh trọng quá dường như khiến cấp trên đại nhân có chút kinh ngạc, hoặc có thể nói là chấn động. Ánh mắt đầy ý cười của anh ta lóe lên một tia u ám kỳ lạ, nhưng nhanh chóng biến mất, cũng cười nói: "Cô đã cảm ơn tôi rất nhiều lần rồi".
"Khác nhau chứ, trước kia toàn là nói qua email và điện thoại, bây giờ do chính miệng tôi nói, ý nghĩa khác nhau rất nhiều", Hứa Tịnh Nhi vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: "Thế nên cấp trên đại nhân, anh hãy nghe đi".
Cấp trên đại nhân yên lặng nhìn cô một lát, khuôn mặt vẫn tươi cười, hỏi vặn lại cô: "Cô thực sự cảm kích tôi như vậy sao?".
Hứa Tịnh Nhi gật đầu một cách hiển nhiên: "Nhận ơn người nhớ nghìn năm".
Cấp trên đại nhân cụp mắt xuống: "Nhưng..."
Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc quá độ, đến mức cứ ngây người nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, ánh mắt hơi đờ đẫn, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.
Cấp trên đại nhân nhìn ánh mắt cô, dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, mỉm cười đầy trêu chọc, nói: "Không giống tưởng tượng của cô sao?".
"Đúng là không giống...", Hứa Tịnh Nhi vô thức lẩm bẩm đáp.
"Vậy là thất vọng sao?".
Thất vọng?
Đôi lông mi dài của Hứa Tịnh Nhi run rẩy, bỗng nhiên hoàn hồn, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: "Đâu có, đâu có, sao lại thất vọng được chứ? Chỉ là không nghĩ đến mà thôi, không ngờ... cấp trên đại nhân lại trẻ như vậy, đúng là tuổi trẻ tài cao... Đúng, tuổi trẻ tài cao".