Trợ lý Lâm bước tới, nghe thấy cãi cọ thì cũng bó tay. Anh ta vội vàng hòa giải: “Cô Tả, cô Tiêu, hai người đừng gây chuyện nữa. Mọi người đều về nghỉ cả đi. Cố tổng tôi sẽ chăm sóc, không phiền đến mọi người phải lo lắng đâu”
Sắc mặt của Tả Tư trông vô cùng khó coi. Cô ta định nói gì đó nhưng trợ lý Lâm đã lạnh mặt: “Vừa rồi bác sĩ cũng đã nói rồi. Cố tổng cần tuyệt đối yên tĩnh, nếu như mọi người thật lòng vì anh ấy thì hãy về đi”.
Hứa Tịnh Nhi là người đầu tiên lôi Tiêu Thuần đi: “Thuần Thuần, chúng ta đi thôi”.
“Tịnh Nhi…”, Tiêu Thuần do dự. Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô nên Tiêu Thuần mới định giành cho cô ở lại chăm sóc Khiết Thần. Thế mà lại bị cô tự động từ bỏ.
“Đi nào”.
Dứt lời, Hứa Tịnh Nhi kéo cánh tay Tiêu Thuần rồi quay người rời đi.
Tả An nhìn theo bóng lưng họ. Anh ta khẽ nhếch miệng, sau đó quay qua gật đầu với trợ lý Lâm: “Trợ lý Lâm, tôi cũng đi trước đây. Nếu như Cố tổng có chuyện gì, hoặc là có cần gì thì cứ liên hệ với tôi”.
Trợ lý Lâm khách sáo đáp lại: “Ok, anh đi từ từ nhé”.
Tả An quay qua nhìn Tả Tư: “Chị đi không? Nếu đi, thì tôi tiễn một đoạn”.
Tả Tư cười lạnh lùng, tỏ ra khinh thường. Cô ta cất bước đi thẳng.
Sau khi lên xe, Tiêu Thuần bèn khởi động máy, quay qua nhìn Hứa Tịnh Nhi đang ngồi bên tay lái phụ. Cô ấy hỏi với vẻ không chắc chắn: “Hứa Tịnh Nhi, tối nay cậu thật sự không muốn ở bên cạnh Khiết Thần sao? Dù sao thì anh ấy cũng vì cậu nên mới bị thương mà”.
Hứa Tịnh Nhi dựa người ra sau ghế, chau mày với vẻ mệt mỏi, giọng nói hơi khàn khàn: “Thuần Thuần, cậu lái xe đi, chúng ta về thôi”.
Không phải cô không muốn ở lại với Khiết Thần mà là thân phận của cô không thể làm gì được. Hơn nữa trải qua những chuyện kinh hoàng vừa rồi, giờ cô mới thở phào được xíu. Cô thật sự cảm thấy choáng váng và muốn nghỉ ngơi.
Dù sao thì trợ lý Lâm ở đây sẽ không để cho Khiết Thần phải xảy ra chuyện gì. Cô cũng không cần phải tranh giành làm gì.
Nói xong, cô nhắm mắt lại.
Tiêu Thuần nhìn vẻ mặt tái mét của Tịnh Nhi, cuối cùng cảm thấy đau lòng nên không nói gì. Cô ấy khởi động máy và rời đi.
Về tới chung cư, Hứa Tịnh Nhi tắm sơ qua rồi nằm ra giường, ngủ thiếp đi.
Cô ngủ không được ngon, trong đầu cứ luôn hiện lên những hình ảnh trong thang máy. Lúc ở đó, do tình huống nguy hiểm nên đầu cô căng như dây đàn, cô không để ý được gì. Lúc này, khi đã an toàn, những chi tiết của khi đó mới hiện ra trong đầu cô.