Cô ta dứt lời, trong phòng bệnh bỗng chốc lan tràn sự im lặng chết chóc.
Vân Nhu nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của Cố Khiết Thần, không muốn bỏ qua bất cứ cảm xúc nào của anh. Cô ta vẫn luôn tin rằng Cố Khiết Thần yêu cô ta.
Anh kết hôn với Hứa Tịnh Nhi chỉ là vì sự ép buộc của ông cụ Cố và những thủ đoạn dơ bẩn của Hứa Tịnh Nhi. Dù anh đã bảo vệ Hứa Tịnh Nhi ở buổi tiệc thọ thì đó cũng chỉ là bảo vệ “vợ anh Cố” mà thôi.
Bất kể thế nào, anh và Hứa Tịnh Nhi cũng là vợ chồng trên pháp luật, anh không thể không cắt đứt tơ tình với cô ta. Vậy thì lần này sẽ là một cơ hội rất tốt để anh có thể thuận gió đẩy thuyền, ly hôn với Hứa Tịnh Nhi, ông cụ Cố cũng sẽ không phản đối.
Cô ta nghĩ đến khung cảnh tốt đẹp như vậy, thậm chí khóe môi không khỏi cong lên. Nhưng khi nhìn thấy sự giễu cợt nồng đậm hiện lên trong mắt Cố Khiết Thần, nụ cười của cô ta đông cứng.
Ánh mắt anh dường như đang nói với cô ta, cô ta đang nằm mơ giữa ban ngày!
Quả nhiên, một giây sau, cô ta nhìn thấy anh nhếch môi, giọng nói lạnh nhạt không hề nể tình: “Dựa vào cô mà cũng muốn ép tôi phải cưới cô?”.
Anh nở nụ cười lạnh lùng: “Nằm mơ giữa ban ngày!”.
Nụ cười của Vân Nhu hoàn toàn chùng xuống, oán hận trong mắt không ngừng sinh sôi. Cô ta cắn môi, lửa giận muốn phát tiết, nhưng vẫn đè nén xuống.
“Khiết Thần…”, cô ta còn cố nở nụ cười dịu dàng, giọng nói vô cùng mềm mỏng: “Em cho anh thời gian suy nghĩ kỹ càng, ba ngày thế nào? Trước kia anh cũng cho em thời gian như vậy”.
“Ba ngày này, em sẽ lấy cớ cảm xúc của em còn chưa ổn định, kéo dài thời gian em lấy lời khai. Em đợi anh cho em đáp án rồi mới quyết định sẽ nói chuyện này thế nào”.
Ánh mắt Vân Nhu ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt anh, giọng nói cũng ngây dại: “Khiết Thần, anh biết đấy, em vẫn luôn muốn quay về khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau. Chúng ta đã ở bên nhau năm năm, em hi vọng sau này chúng ta có thể ở với nhau cả đời”.
…
Cố Khiết Thần đi ra khỏi phòng bệnh, cả người xen lẫn sự lạnh lẽo vô tận.
Từ Soái vẫn luôn đứng ở ngoài nghe trộm cũng bất lực thở dài. Lúc nãy anh ta nghe thấy Vân Nhu đưa ra điều kiện mà hết sức kinh ngạc.
Làm vậy chẳng khác nào thừa nước đục thả câu!
Trước kia Cố Khiết Thần hận Hứa Tịnh Nhi cũng đồng ý cưới cô. Bây giờ anh đã yêu Hứa Tịnh Nhi đến tận xương tủy, sao có thể ly hôn với cô, còn phải cưới Vân Nhu?
Chỉ là tình hình bây giờ thật sự không có lợi cho Hứa Tịnh Nhi.
Nhân chứng, cả đám người bọn họ đều nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đâm Vân Nhu bị thương. Vật chứng, con dao mà Hứa Tịnh Nhi cầm trong tay đã được cảnh sát mang về kiểm tra, kết quả sẽ có nhanh thôi. Nếu vân tay trên đó chỉ có của một mình cô, chắc chắn không thoát được tội cố ý gây thương tích!
Từ Soái đi bên cạnh Cố Khiết Thần đến cuối hành lang, thấy vẻ mặt anh u ám, mi mày nhíu chặt, nhất thời cũng không biết nói gì.
Anh ta sờ túi, lấy thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu đưa cho Cố Khiết Thần. Cố Khiết Thần liếc nhìn anh ta, nhưng không từ chối, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc.
Từ Soái cũng rút một điếu đưa lên miệng, lại lấy bật lửa từ trong túi ra, bấm nút bật lửa, trước tiên là châm cho Cố Khiết Thần, sau đó châm cho mình.
Ở cuối hành lang, hai người đàn ông cao lớn lặng lẽ đứng đó, khói trắng lượn lờ, im lặng giải tỏa áp lực.
Cuối cùng người phá vỡ sự im lặng vẫn là Từ Soái không nhẫn nại được nữa, ngón tay anh ta gõ vào điếu thuốc, để tàn thuốc rơi xuống, giọng nói hơi xót xa: “Khiết Thần, anh có dự tính gì?”.