Hứa Tịnh Nhi cũng chẳng muốn dây dưa với cô ta, chỉ muốn mau chóng ăn xong bữa cơm này, tiễn cô ta đi, từ nay đừng qua lại nữa là được.
Cô cởi tạp dề ra, đặt sang một bên, cũng kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Rõ ràng món ăn không hợp khẩu vị của cô chủ nhà họ Tả, nhưng có lẽ là từ nhỏ được dạy lễ nghi, nên cô ta không có bất cứ biểu cảm chán ghét nào, chỉ ăn mỗi món một chút mang tính tượng trưng, xem như ủng hộ mà thôi.
“Tôi ăn no rồi”.
Cô ta đặt đũa xuống, nhìn Hứa Tịnh Nhi, cười nói: “Có qua có lại, cô chiêu đãi tôi một bữa cơm, tôi nên đáp trả cô một món quà, đợi tôi một lát”.
Nói xong, cô ta đứng dậy, đi về phía cửa.
Hứa Tịnh Nhi nghe tiếng cửa mở, nghe tiếng cô ta đi về nhà mình, sau đó lại có tiếng mở cửa, tiếng bước chân vội vã. Chưa tới một phút sau, cô ta đã quay lại, trong tay cầm một chai rượu vang.
Cô ta đặt chai rượu vang lên bàn, đẩy đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, mỉm cười nói: “Tôi vừa về nước, đây là rượu ngon người ta tặng tôi, bây giờ không còn ai bán. Tôi mượn hoa dâng Phật, tặng cô nếm thử, vị rất ngọt”.
Tả Tư cũng không ở lại thêm, nói xong thì vẫy tay với cô: “Cô hàng xóm, tôi về đây, ngủ ngon, mơ một giấc mơ đẹp”.
Hứa Tịnh Nhi không để tâm đến cô ta, ánh mắt dừng trên chai rượu vang. Chai rượu này quá quen thuộc, trong tủ rượu của Cố Khiết Thần có đầy…
Nhưng bây giờ không còn nữa, tất cả bị cô uống hết hoặc là đổ hết, nay đã trống trơn.
Nhưng nhìn thấy chai rượu này, có lẽ tối nay cô không thể mơ giấc mơ đẹp, mà có ngủ được hay không cũng chưa chắc.
Ở lại đây quả thật không phải lựa chọn đúng đắn, nhưng chuyện không thể thay đổi, cô cũng sẽ không tốn sức vào việc đó, còn chuyện có thể làm được cô sẽ mau chóng đi làm.
Cô không còn hứng ăn, đứng dậy thu dọn bát đũa, rửa sạch sẽ. Sau đó, cô về phòng lấy laptop, bắt đầu khai quật những tin tức nổi bật.
Liên tục mấy ngày, Hứa Tịnh Nhi luôn ở trong căn hộ tìm kiếm tin tức. Có hai ngày cô loáng thoáng nghe thấy Tả Tư gõ cửa, nhưng cô không quan tâm, sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa.
May là cô mua đủ đồ ăn, dù không ra khỏi cửa cũng không bị đói.
Simon tìm cô mấy lần, giục cô đi tập luyện, nhưng cô coi như không nhìn thấy. Cũng không phải cô không muốn phục hồi cơ thể, nhưng chuyện cấp bách hiện nay vẫn là giải quyết xong chuyện tin tức trước. Sau đó cô mới bàn với Simon, nếu cô đi nước ngoài, ông ta có thể chỉ dẫn online cho cô hay không.
Cũng không biết có phải trời cao nghe thấy lời cầu nguyện của cô hay không mà thật sự đưa đến cho cô một tin tức có tính bùng nổ.
Hôm nay, Hứa Tịnh Nhi bị tiếng ting ting ting ting không ngừng của điện thoại đánh thức. Cô mơ màng mở mắt ra, lần mò bên gối, tìm thấy điện thoại cầm lên xem, trong nháy mắt cơn buồn ngủ lập tức tan biến.