Kiều Sở lập tức lấy lại ý thức, không khỏi có chút đỏ mặt, vội vàng mở cửa hàng ghế sau cho cô: "Mời".
Hứa Tịnh Nhi chui vào trong xe rồi mới phát hiện ra Tả An không có ở đây, chờ Kiều Sở lên xe, cô hỏi: "Cấp trên đại nhân đâu rồi?".
Cô gọi như vậy đã quen, Kiều Sở cũng đã quen với kiểu gọi đó của cô, nên cũng không đính chính mà đáp: "Anh Tả có chút chuyện phải xử lý, anh ấy sẽ chờ cô ở hội trường bữa tiệc".
"Được, vậy đi thôi".
Chiếc xe di chuyển, bầu trời bên ngoài cũng dần tối đen.
Hứa Tịnh Nhi nghiêng mặt, nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, đôi mắt lóe lên rất nhiều cảm xúc, cuối cùng đều trở về hư vô.
Xe dừng trước cửa hội trường, môi cô lại nở nụ cười.
Bữa tiệc hôm nay quy tụ toàn những người có máu mặt trong giới kinh doanh và giới thượng lưu, vô cùng long trọng, trước cửa trải thảm đỏ, còn có không ít paparazzi chầu chực bên ngoài.
Khi Hứa Tịnh Nhi bước từ trên xe xuống, đúng lúc nhìn thấy Cố Khiết Thần và Tả Tư, tay Tả Tư đang khoác cánh tay Cố Khiết Thần, cùng bước trên thảm đỏ.
Tả Tư là người đẹp lạnh lùng, bình thường cô ta cũng cười, nhưng là cười giễu, cười mỉa, cười nhạt, cười khinh. Nhưng lúc này, cô cảm nhận được nụ cười đầy nữ tính trên khuôn mặt cô ta.
Cô nhìn không rời mắt, đôi lông mi dài khẽ run rẩy, hốc mắt dường như cũng dần đỏ ửng.
Gió lạnh ban đêm thổi tới, cơ thể cô không khỏi run lên, cũng không biết là cơ thể bị lạnh hay là trong lòng nguội lạnh.
Ngay sau đó, trên người cô có thêm một chiếc áo khoác dài.
Cô ngoảnh sang nhìn, không biết Tả An đã đến bên cạnh cô từ lúc nào. Bọn họ không hề hẹn nhau trước, nhưng anh ta cũng mặc một bộ vest trắng, rất tương xứng với bộ váy trắng của cô.
Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, khóe môi khẽ nhếch: "Cấp trên đại nhân, hôm nay anh làm bạch mã hoàng tử đấy à?".
Tả An sửng sốt, sau đó cũng cười: "Vậy có phải tôi nên cưỡi ngựa trắng đến không nhỉ?".
"Được, tôi chờ anh cưỡi đến".
Kiều Sở bước tới, nhẹ giọng nhắc nhở: "Anh Tả, đến lúc vào rồi".
Lúc này hai người mới dừng cuộc nói chuyện vô nghĩa lại, Tả An giơ cánh tay ra trước mặt Hứa Tịnh Nhi, dịu dàng nói: "Khoác vào đi".
Hứa Tịnh Nhi rất biết nghe lời, khoác lấy cánh tay anh ta.