Anh mãi vẫn không đến tìm cô.
Anh bận, Hứa Tịnh Nhi có thể hiểu được, cô cũng không phải kiểu người thích gây chuyện, cứ phải bắt người yêu ở bên cạnh mình, cô có thể ngoan ngoãn chờ anh, chờ anh bận xong, nếu nhớ cô thì gọi điện cho cô, hoặc nhắn một cái tin là cô cũng mãn nguyện rồi.
Ngày Cố Khiết Thần chính thức trở thành tổng giám đốc Tập đoàn Cố Thị, cô ngồi trên sô pha trong nhà xem những đoạn cắt trên tivi, cô còn thấy rất vui, rất tự hào, vì Cố Khiết Thần chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn đã được tất cả cổ đông công nhận, vươn lên vị trí cao nhất của Tập đoàn Cố Thị, đây chính là giang sơn của anh, anh sẽ mở ra một thời đại mới ở đây.
Đồng thời, đây cũng là di nguyện của bố mẹ anh, anh trẻ như vậy đã có thể ngồi vào được vị trí này, bố mẹ anh ở nơi chín suối cũng sẽ cảm thấy được an ủi.
Bà Hứa cùng xem với cô, thấy mặt cô đỏ ửng, còn cười nói: “Ngày hôm nay Khiết Thần chắc sẽ cùng con chia sẻ niềm vui chiến thắng nhỉ? Tối nay cậu ta có phải hẹn con ăn tối không?”.
Đúng nhỉ, Hứa Tịnh Nhi chỉ biết vui mừng mà quên mất cả chuyện này, Cố Khiết Thần cũng tạm thời xong xuôi việc rồi, chắc là có thời gian gặp cô nhỉ?
Ngày hôm đó, cô gần như cả ngày đều ôm khư khư điện thoại, đầu óc mất tập chung, lúc lại nhìn điện thoại để chờ Cố Khiết Thần gọi đến, nhưng điện thoại lại mãi không có động tĩnh gì, cô còn tưởng điện thoại đã hết tiền, hay là hỏng rồi, thế là cô nạp tiền vào điện thoại, rồi gọi đi vài cuộc, còn lấy cả máy bàn của nhà để gọi vào số di động của cô nữa.
Cuối cùng chứng minh được điện thoại không bị hỏng gì cả, chỉ là Cố Khiết Thần không gọi điện cho cô mà thôi.
Cô thấp thỏm cả ngày trời, đến 9 giờ tối không chờ được nữa, cô gọi điện cho Tiêu Thuần, hỏi xem có biết Cố Khiết Thần đang làm gì không.
Tiêu Thuần nói với cô, Cố Khiết Thần đang mở tiệc mừng.
Mở tiệc mừng cũng bình thường… nhưng vì sao anh không gọi cô đến chứ? Cô là bạn gái kiêm vợ sắp cưới của anh cơ mà, lẽ nào cô không đủ tư cách để tham gia sao?
Khi đó Hứa Tịnh Nhi cảm thấy rất khó hiểu, cũng có chút tủi thân và buồn bã, Cố Khiết Thần lạnh nhạt với cô lâu như vậy, ngày nào cô cũng nhớ anh, vì không muốn làm phiền anh nên cố kìm nén nỗi nhớ, âm thầm chờ đợi anh, thế mà anh bận xong còn không cả thèm gọi điện thoại!
Cô hỏi Tiêu Thuần địa chỉ xong, gần như không nghĩ gì cả mà bò dậy khỏi giường, thay quần áo, nói với bà Hứa rằng cô ra ngoài gặp Cố Khiết Thần, sau đó cô đi đến Cố Viên, nơi mở tiệc mừng.
Khi ngồi trong taxi, cô lờ mờ cảm thấy có gì đó sai sai, Cố Khiết Thần không thể vô cớ lạnh nhạt với cô như vậy, có phải là cô lại làm sai gì không?
Giống như các lần trước, cô luôn tự nghi ngờ bản thân, phủ định bản thân.
Cô trước giờ là một cô gái rất tự tin, từ nhỏ đến lớn, không chỉ Cố Khiết Thần rất giỏi, mà Hứa Tịnh Nhi cô cũng đâu có kém, cô xinh đẹp, học giỏi, có năng lực, hơn nữa không tự kiêu, luôn chịu khó và cố gắng!
Trên thế giới này có rất nhiều người giỏi hơn bạn, còn nỗ lực hơn bạn, Hứa Tịnh Nhi chính là một người vừa giỏi lại vừa cố gắng!
Thế mà mối tình khiến cô quên đi cả bản thân này, khiến cô không có tự tin, lúc nào cũng sợ Cố Khiết Thần không thích cô.
Khi cô đến bữa tiệc, nhìn thấy Cố Khiết Thần ngồi ở đó được mọi người vây quanh chúc mừng, bộ vest đen khiến anh càng thêm nổi bật vẻ cao to, đầy khí chất, lại thêm phần trầm ổn, thu hút được vô số ánh nhìn.
Còn bên cạnh anh, ngoài những người đến chúc mừng liên tục ra, thì còn có không ít những cô gái xinh đẹp nhìn anh bằng ánh mắt thèm thuồng không chút giấu giếm.