Cũng không biết là do khinh thường câu trả hỏi của cô ta hay là không muốn giải thích mà Khiết Thần không hề lên tiếng. Thậm chí anh không cả nhìn Vân Nhu. Anh cứ nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại đang đặt trên bàn.
Vân Nhu ngồi trên ghế sô pha trong tư thế vô cùng quý tộc. Tư thế của cô ta khiến người khác cảm thấy hấp dẫn và thoải mái, thế nhưng lại chẳng thể thu hút nổi ánh mắt của Khiết Thần.
Nửa phút sau, Khiết Thần lại nhếch miệng: “Bốn phút”.
Vân Nhu mím môi, nụ cười dần biến mất.
“Khiết Thần, anh biết em mà. Mục tiêu của em luôn là sân khấu quốc tế. Mấy năm trước, có công ty giải trí nhìn trúng em, muốn ký hợp tác để em có thể phát triển trong giới nghệ thuật nhưng em đều từ chối. Em từ trước tới nay chỉ luôn làm điều mình thích và làm điều mình cảm thấy xứng đáng”.
“Lần này em trở về là để làm tour lưu diễn. Dù sao cũng là lần đầu, hơn nữa còn là quê nhà. Để có thể thể hiện được sự biểu diễn tốt nhất của mình em đã luyện tập với cường độ cực lớn. Ngay lúc đầu, khi người của tập đoàn Cố Thị tìm tới team của em, team của em đã từ chối. Vì một khi trở thành người đại diện sẽ phải bỏ thời gian để phối hợp làm truyền thông, như vậy em sẽ bị phân tâm”.
Vân Nhu dừng lại, nhìn Khiết Thần với vẻ dịu dàng: “Thế nhưng, đó là chuyện của Cố Thị, là chuyện của anh. Còn giữa em và anh…cũng không cần phải nói nhiều nữa. Chỉ cần anh cần thì em sẽ làm. Vì vậy, sau khi biết chuyện này thì em đã đồng ý”.
Vân Nhu khẽ hít một hơi thật sâu giống như đang nhớ lại điều gì đó rồi mới nói tiếp: “Khiết Thần, em biết, năm đó em rời đi, bỏ lại anh một mình là em nợ anh. Giờ những thứ anh có đã quá nhiều. Em cũng không biết phải bù đắp thế nào. Cơ hội lần này, em không muốn từ bỏ, em muốn cố hết sức trả lại anh món nợ ân tình này”.
Khiết Thần ngước đôi mắt u tối. Không thể nhìn thấu tâm can anh. Anh nhìn chăm chăm Vân Nhu.
Khuôn mặt anh đẹp tới mức kỳ lạ. Dù anh mắt lạnh như băng nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy dao động.
Một giây sau, Vân Nhu nghe thấy giọng nói không chút hơi ấm của người đàn ông vang lên: “Năm phút đã kết thúc”.
“…”
Khiết Thần thậm chí không cho cô ta có cơ hội phản ứng. Anh cầm điện thoại, đứng dậy và cất bước đi ra cửa.
Vân Nhu biết là anh sẽ lạnh nhạt lắm, nhưng không ngờ anh lại còn vô tình đến thế.
Nhưng…sao Khiết Thần có thể vô tình với Vân Nhu chứ. Cô ta là Vân Nhu, là người đã ở bên cạnh đồng hành với anh năm năm cơ mà.
Vân Nhu hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ta cũng đứng dậy, đuổi theo anh rồi chặn trước mặt anh, ngước lên nhìn.
Nhớ lại khi xưa, khi cô cao hơn Khiết Thần, cô ta toàn phải cúi xuống, rồi nhìn anh đầy dịu dàng. Giờ đây Vân Nhu đã phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy khuôn mặt anh.
“Khiết Thần, anh vẫn từ chối việc em là người đại diện đúng không?”
Giọng của Vân Nhu có phần thở gấp, thế nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng khiến người khác cảm thấy say mê. Cô ta cắn môi, khẽ thở dài. Khi cô ta lên tiếng một lần nữa thì giọng nói lúc này đã có phần bất lực: “Khiết Thần, anh từ chối em như vậy sẽ khiến cho em cảm thấy anh vẫn không buông bỏ được chuyện năm xưa em bỏ anh mà rời đi đấy!”
Hai tay Vân Nhu siết chặt. Cô ta bất giác tiến gần Khiết Thần hơn. Đôi môi khẽ run run, Vân Nhu lặp lại một lần nữa: “Khiết Thần, có phải như vậy không? Anh không buông bỏ được, đúng không?”