Hứa Tịnh Nhi cười nhẹ, vẫn lấy điện thoại trong túi ra, đứng trước mặt anh ta, mở đoạn chat với anh ta trên zalo, rồi chuyển bao lì xì 100 tệ.
“Nhớ nhận đấy, tôi không cần tiền của anh ấy, cũng sẽ không cần tiền của người bên cạnh anh ấy”.
Trợ lý Lâm im lặng một chút, rồi mới yếu ớt phản bác: “Cô Hứa, tôi thật sự là một người đàn ông tốt, tôi với bạn gái tôi yêu đương cũng để tiến tới hôn nhân!”.
“Ừ, vậy thì nhớ đối xử tốt với người ta, đừng làm người ta đau lòng”.
Trợ lý Lâm bỗng ngượng ngùng, nói nhỏ hơn một chút: “Tôi biết rồi!”.
Việc đã dặn dò xong, việc nên làm cũng làm rồi, Hứa Tịnh Nhi không định ở lại lâu hơn, quyết đoán nói: “Trợ lý Lâm, anh lên đi, tôi đi đây”.
Trợ lý Lâm ngẩng đầu nhìn cô, muốn nói thêm gì đó, nhưng trong tình cảnh này, nói gì cũng dư thừa, nếu đã cắt đứt một mối nhân duyên, thì thoải mái chút cũng là chuyện tốt.
“Ừ, cô Hứa lái xe về cẩn thận, tạm biệt”.
Đưa mắt nhìn xe Hứa Tịnh Nhi rời đi, trợ lý Lâm xách chiếc túi đi lên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Cố Thị, gõ cửa văn phòng Tổng giám đốc.
Sau khi nghe câu “vào đi”, anh ta đẩy cửa bước vào, đưa chiếc túi cho Cố Khiết Thần nói: “Cố tổng, ban nãy cô Hứa đến đây, bảo tôi đưa cái này cho anh”.
Cố Khiết Thần đang lật xem tài liệu, không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Để sang một bên đi”.
Trợ lý Lâm tiến lên, đặt chiếc túi giấy lên một bên bàn làm việc, vốn dĩ như thế là có thể đi ra, nhưng anh ta vẫn đứng đó, biểu cảm thoáng nét do dự.
Cố Khiết Thần cầm bút, ký tên vào cuối văn bản, rồi đóng tài liệu lại.
Anh ngước mắt lên, lười nhác nhìn trợ lý Lâm một cái, rồi lạnh lùng nói: “Việc gì nữa?”.
Việc thì cũng không hẳn là việc…
Ánh mắt của trợ lý Lâm giằng co vài giây, trong đầu hiện lên những hình ảnh của hôm qua và hôm nay, vẫn không chịu được mà lên tiếng: “Cố tổng, tôi thấy… cô Hứa buồn lắm”.
Cố Khiết Thần không nói gì, đến sắc mặt cũng không một chút thay đổi, thậm chí giọng nói vẫn rất lạnh nhạt: “Ra ngoài”.
Thật ra trợ lý Lâm biết, người trong cuộc thì cũng ly hôn rồi, hai bên cùng gật đầu đồng ý, không đến lượt người ngoài như anh ta góp ý, chỉ là anh ta thấy đáng tiếc, cũng có phần thương Hứa Tịnh Nhi, mới đánh liều nhắc đến.
Nói thì cũng nói rồi, nói thêm vài câu cũng chẳng mất gì.
Trợ lý Lâm cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Cố Khiết Thần, tiếp tục trình bày nốt những điều muốn nói: “Hôm qua lúc tôi đưa cô Hứa về, cô Hứa nhìn thấy đoạn ghi hình, xem xong liền khóc, nước mắt rơi lã chã, tôi cảm thấy, không phải cô ấy buồn vì đoạn video, mà là vì chia tay với anh, buồn nên mới khóc”.
“Rồi ban nãy, lúc cô ấy đến trả đồ cho tôi, tuy rằng không khóc, nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy buồn lắm”.