Cô Lâm vội vàng trả lời: “Sáng hôm nay đã về rồi. Lúc đáp máy bay, Tiểu Lâm nhà tôi đã gọi điện thoại cho tôi, nhưng nói là công ty có cuộc họp quan trọng, cậu chủ và nó đi thẳng đến công ty mở cuộc họp, đợi cuộc họp kết thúc sẽ đến bệnh viện thăm ông cụ”.
Dừng một lúc, cô ấy lại nói tiếp: “Cô chủ, cô tập gym xong chưa? Xong rồi thì qua đây đợi cậu chủ chung đi”.
Hứa Tịnh Nhi nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó cúp máy.
Sáng hôm nay là về rồi sao?
Cô kiểm tra kỹ điện thoại của mình, không thấy cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn chưa đọc…
Ngay cả khi về cũng không tự giác gọi cho cô một cuộc điện thoại hay gửi tin nhắn sao? Phải biết là… đến hôm nay, anh đã đi công tác hơn một tháng.
Một nửa số ngày đó, tin đồn giữa anh và người phụ nữ khác như sấm đánh bên tai.
Rốt cuộc là anh tự tin cô sẽ tin tưởng anh, hay là anh cảm thấy không cần thiết phải nói với cô một tiếng?
Nói thật, lúc này, cô thật sự rất khó chịu, cũng rất buồn bực!
Dù sao đợi lát nữa gặp anh, anh không giải thích đàng hoàng cho cô, dỗ dành cô thì anh đừng mong cô sẽ dễ dàng tha thứ cho anh!
Hứa Tịnh Nhi thu dọn đồ đạc, sau đó ra khỏi phòng tập, lái xe đến bệnh viện.
Lúc cô đến đã là giờ ăn trưa, nhưng thấy Cố Khiết Thần và trợ lý Lâm vẫn chưa đến, nghĩ rằng không biết họ họp đến lúc nào mới xong, cô Lâm lại nói: “Cô chủ, hay là cô ăn cơm trưa trước nhé? Cô muốn ăn món ăn trong căn-tin bệnh viện, hay là tôi đi ăn với cô ở quán nào gần đây?”.
Thật ra Hứa Tịnh Nhi không muốn ăn, nhưng bây giờ sức khỏe của cô quan trọng nhất, bản thân cô cũng không dám qua loa, nghĩ một lúc rồi nói: “Ăn món ở căn-tin bệnh viện đi”.
Thời gian này cô luôn ăn món ăn lành mạnh, hôm nay cô không thể về nhà nấu, mà thức ăn của bệnh viện ít dầu ít muối, cũng xem là món ăn lành mạnh.
“Được, vậy tôi xuống lấy một phần cho cô!”, cô Lâm nói, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Hứa Tịnh Nhi đi đến bên giường, kéo ghế ngồi xuống, dùng sức vừa phải xoa bóp cánh tay ông như thường lệ, vừa xoa bóp vừa nói với ông: “Ông à, cuối cùng Khiết Thần cũng đi công tác về rồi. Anh ấy bỏ lại cháu hơn một tháng, đợi anh ấy về, ông nhớ phải dạy anh ấy nhé”.
“Bỏ lại ông nội mình, bỏ lại vợ mình, lâu như vậy cũng không nói với chúng ta một câu, ông nói xem anh ấy có quá đáng không? Đợi hôm nay anh ấy về, bắt anh ấy quỳ bàn chà hay là quỳ bàn phím đây?”.
“Dù ông không nói chuyện, nhưng cháu biết ông chắc chắn là đứng về phía cháu. Ông nội, ông phải mau mau tỉnh lại, nếu không, khi cháu và Khiết Thần cãi nhau, không ai bênh vực cho cháu nữa rồi”.