Dù đến cuối cùng cô ta không thành công nhưng cô ta hiểu rõ Khiết Thần như vậy, còn biết ngày quan trọng này, biết Khiết Thần sẽ tới đây với bố mẹ, vậy thì có lẽ trước đây Khiết Thần cũng đã đưa Vân Nhu tới và nói những lời y hết như vậy.
Chiếc đàn này…không phải do Vân Nhu đặt ở đây đấy chứ?
Hứa Tịnh Nhi nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kìm nén được cảm giác trong lòng bèn hậm hực lên tiếng: “Khiết Thần, anh từng đưa người khác tới gặp bố mẹ rồi phải không?”
Cô nói rất nhanh, nói xong thì im bặt như sợ mình mà không nhanh sẽ không nói hết lời.
Khiết Thần giật mình.
Phản ứng này khiến Hứa Tịnh Nhi tim đập thình thịch, cảm giác không hay rồi.
Một lúc sau, cô cảm nhận được Khiết Thần đặt tay lên vai cô, đẩy cô ra khỏi lòng anh. Khiết Thần nhìn xuống cô với vẻ khó hiểu.
Hứa Tịnh Nhi trùng xuống, nín thở, chờ đợi câu trả lời của anh.
Khiết Thần nhếch miệng cười như không cười. Anh nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Hứa Tịnh Nhi, anh lần đầu kết hôn, cũng lần đầu có vợ. Người mà bố mẹ anh muốn gặp là vợ anh, chứ không phải người khác”.
Vì vậy, ý của Khiết Thần là anh mới chỉ đưa một mình cô tới gặp bố mẹ.
Không có phần của Vân Nhu.
Hứa Tịnh Nhi cảm giác như trút được gánh nặng. Cô đã ngã xuống vực giờ lại được nâng lên. Tịnh Nhi thầm thở phào. Cô liếc nhìn cây đàn rồi hỏi: “Cây đàn này…là bố mẹ đặt ở đây hay là anh đặt?”
Nghe cô nói, Khiết Thần bèn nhìn cây đàn. Giọng điệu chứa đựng vẻ suy tư: “Đây là đàn của mẹ anh. Bà thích đánh đàn, còn đánh rất giỏi. Mẹ cũng là người dạy đàn cho anh”.
Thật không ngờ…Mẹ của Khiết Thần giống như Vân Nhu, thích đánh đàn. Lẽ nào bọn họ có điểm gì đó giống nhau?
Thôi bỏ đi, đầu óc cô lúc này rối rắm quá.
Tuy nhiên việc chứng minh được cây đàn này không liên quan tới Vân Nhu và Khiết Thần đánh đàn cũng không liên quan tới cô ta thì Tịnh Nhi…có thể thở phào được rồi.
“Hóa ra là như vậy à…”
Bầu không khí lúc này thật tuyệt. Hứa Tịnh Nhi do dự không biết có nên tận dụng cơ hội này hỏi tiếp chuyện liên quan tới Vân Nhu hay không. Thế nhưng khi ngước nhìn khuôn mặt dịu dàng hiếm có khó tìm của Khiết Thần, cộng thêm việc hôm nay là một ngày đặc biệt thì cuối cùng cô quyết định không hỏi nữa.
Cô không muốn phá hỏng sự đẹp đẽ này, vậy nên…để qua ngày hôm nay rồi hỏi.
Hứa Tịnh Nhi nhìn bức ảnh một nam một nữ. Người đàn ông tuấn tú, người phụ nữ thì xinh đẹp. Khiết Thần có khuôn mặt của ba, có đôi mắt của mẹ. Kết hợp lại chính là ưu điểm của anh.
Cô nhìn họ, thầm nhủ: “Bố mẹ, cảm ơn bố mẹ đã đưa Khiết Thần tới thế giới này. Con thích anh ấy. Nếu như có thể, con muốn cả đời này sẽ được ở bên anh! Thay bố mẹ bảo vệ anh, đồng hành cùng anh! Con muốn anh ấy được hạnh phúc!”
Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi ở đó tới 12h rồi về. Lúc về tới chung cư thì thời gian đã bước qua ngày hôm sau.
Trải qua một buổi tối hết hồn và giải tỏa được nhiều điều, giờ thì Hứa Tịnh Nhi cảm thấy buồn ngủ. Sau khi tắm xong cô lên giường nằm và ngủ ngon lành.
Khiết Thần tắm xong định hỏi vừa nãy cô muốn hỏi gì thì thấy cô đã ngủ say. Anh không đánh thức cô nữa mà chỉ hôn lên trán cô.
Anh đứng dậy, bất giác đụng phải túi của cô đặt ở đầu giường. Chiếc túi rơi xuống đất, đồ bên trong rơi ra ngoài.
Một tập tài liệu đập vào mắt anh, bên trên viết: “Đơn đề nghị ly hôn”.