Tiêu Thuần khẽ hất cằm, nói bằng giọng đầy kiêu ngạo: “Là tôi!”
Đôi mắt cô nhìn trực diện vào đôi mắt đen láy của Khiết Thần, không hề né tránh. Cô ấy lặp lại: “Người Hứa Tịnh Nhi thích nhất là tôi!”
Trợ lý Lâm đang vui mừng bỗng nghe thấy câu nói này thì không kịp cả dừng bút. Một vệt mực dài quẹt ngang khiến tờ giấy rách ra.
Ôi mẹ ơi! Câu này anh ta có nên ghi ra hay không?
Anh ta khẽ khàng liếc nhìn khuôn mặt vô tình của sếp tổng và có thể cảm nhận được đằng sau vẻ bình tĩnh kia là cơn sóng đang trỗi dậy trong lòng.
Mặc dù Tiêu Thuần là con gái nhưng với tính cách bá đạo như Cố tổng thì anh cũng không cho phép vị trí đầu tiên trong lòng thiếu phu nhân là người khác chứ không phải anh. Dù có là con gái cũng không được.
Một giây sau, trợ lý Lâm quyết định bỏ qua câu nói đó, không ghi lại.
Khiết Thần nhìn Tiêu Thuần bằng ánh mắt lạnh như băng. Anh nhếch miệng, giọng nói vô cùng thản nhiên, thậm chí còn kiêu ngạo hơn cả Tiêu Thuần: “Sau này sẽ không phải nữa”.
Dứt lời, anh không nhìn cô nữa mà quay qua trợ lý Lâm: “Ghi chép xong chưa?”
Trợ lý Lâm lập tức đáp lại: “Xong rồi ạ! Không thiếu một chữ, vô cùng rõ ràng!”
Khiết Thần gật đầu, đứng dậy, uể oải nhả ra hai từ: “Đi thôi”.
Ạch…Cơm chưa ăn được mấy miếng mà đã đi rồi sao?
Trợ lý Lâm suy nghĩ, thấy Cố tổng rời đi không chút do dự thì anh ta cũng không dám ở lại, bèn chào tạm biệt Tiêu Thuần và vội vàng đuổi theo.
Tiêu Thuần đứng trân trân nhìn Khiết Thần rời đi. Cô ấy không gọi anh, bởi vì cô ấy biết mình không làm được…
Cho tới khi bóng dáng người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt, cô gái mới hét vào không khí: “Khiết Thần đừng đi!”
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức khiến người ta khó thở. Tiêu Thuần nhìn bàn đầy thức ăn, những món ăn chưa từng động đũa và bật cười.
Cô ấy cười, nhưng nước mắt thì rơi xuống.
Dù là một bữa cơm mà anh cũng không muốn ăn cùng cô.
Thật lãng phí! Anh không ăn thì cô ăn. Cô sẽ ăn hết, ăn sạch.
Tiêu Thuần cầm đũa, gặp thức ăn nhét vào miệng mình. Cô ăn thục mạng, ăn tới mức không kịp nuốt. Thức ăn mắc nghẹn trong họng tới mức khó thở. Sau đó cô uống rượu, muốn nuốt trôi đống thức ăn.
Ăn quá nhanh khiến cô không nuốt nổi, cuối cùng buồn nôn. Tiêu Thuần lao ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh, sà xuống bồn cầu và nôn ra hết.
Cô ấy đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương. Trông cô thật chật vật. Lớp hóa trang hoàn hảo đã trôi hết, mắt cô đỏ hoe, trông thật buồn cười.
Lời nói của Khiết Thần văng vẳng bên tai cô. Anh nói, sau này không phải nữa rồi.
Buổi tối hôm nay, những lời cô nói với Khiết Thần đều là thật, chỉ duy có một câu là giả.
Người mà Hứa Tịnh Nhi thích nhất nhất không phải là cô ấy mà là Khiết Thần. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy và cả sau này có lẽ cũng vậy…