Vân Nhu mỉm cười, khẽ bước tới, chậm rãi đứng trước mặt anh một lần nữa. Cô ta ngẩng đầu nhìn anh. Chiếc cổ thon nhỏ, tâm thái nho nhã kia đừng nói là đàn ông mà ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng phải rung động.
Môi cô ta khẽ mấp máy, nói gì đó với Khiết Thần. Và anh không bỏ đi nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó nghe cô ta nói.
Đôi mắt đen láy của Hứa Tịnh Nhi nhìn chăm chăm vào hai bóng hình. Cô nuốt nước bọt, cảm thấy vô cùng chua xót.
Thực ra cô cũng không biết tại sao mình không bước tới. Giờ cô đã là vợ của Khiết Thần. Mà Khiết Thần cũng từng giải thích, anh và Vân Nhu không có quan hệ gì. Đúng ra cô nên suy nghĩ có lí trí hơn mới phải.
Thế nhưng dù cô có bặm môi thì cũng không thể nào đẩy bước chân của mình đi được.
Cô cứ nhìn Vân Nhu và Khiết Thần nói hết với nhau như thế. Thực ra cuộc hội thoại cũng không kéo dài bao lâu, nhưng đối với cô cảm giác như một thế kỷ trôi qua vậy.
Sau đó, Khiết Thần cất bước rời đi trước.
Anh bước vào đại sảnh từ một cửa khác, không hề nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi. Còn Vân Nhu sau khi đứng im mấy giây cũng quay người bước vào. Cô ta đi từ cánh cửa nơi Hứa Tịnh Nhi đang đứng. Lúc cô ta đẩy cửa ra, ánh mắt như nhìn Hứa Tịnh Nhi nhưng chỉ vậy rồi đi chỗ khác.
Hứa Tịnh Nhi cũng không biết cô đứng ngây tại chỗ mất bao lâu, cho tới khi điện thoại của cô đổ chuông.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn màn hình hiện tên của Khiết Thần. Cô lại nhìn chăm chăm vài giây, tay từ từ lướt màn hình và nghe máy.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp: “Hứa Tịnh Nhi, em đang ở đâu?”
Hứa Tịnh Nhi khẽ mím môi, cố gắng bình tĩnh lại. Cô cố gắng nói bằng giọng bình thường nhất có thể, nhưng không đáp mà hỏi ngược lại: “Em vẫn trong nhà vệ sinh. Anh ở đâu, em đi tới chỗ anh”.
Sau khi nói xong, cô nhếch miệng tự chế nhạo mình sao không dám nói ra sự thật.
Nhưng dù cô đã kiểm soát cảm xúc thì Khiết Thần vẫn nhận ra được sự bất thường trong giọng nói của cô: “Giọng em có gì đó không ổn, sao thế? Không thoải mái sao?”
Từ sau khi cô bị thương, dù là chuyện gì thì anh đều lo lắng hỏi có phải là cô khó chịu không? Và điều đó dường như đã trở thành câu cửa miệng của anh.
Nhưng dù sao thì việc anh nhận ra sự khác thường cũng khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy được an ủi và tự tin hơn nhiều.
“Em không, em hơi mệt thôi”.
Khiết Thần nói ngay: “Vậy giờ chúng ta về nhé”.
Dừng lại một lúc anh nói thêm: "Em không cần tới chỗ anh, em ở chỗ nhà vệ sinh đợi anh. Anh tới ngay”.
“Hả?”
“Không phải em nói mệt sao? Đợi anh, anh tới ngay đây”.
Nói xong Khiết Thần tắt máy.