Lời nói ra đã bị Cố Tuyết nghe được, Hứa Tịnh Nhi muốn thu hồi cũng không thể, chỉ đành nở nụ cười nhàn nhạt: “Không phải chị nghĩ như vậy, mà là… sự thật”.
Yêu hận giữa cô và Cố Khiết Thần thật ra cô không muốn kể với bất cứ ai. Ngay cả Tiêu Thuần, cô cũng luôn nói là rất tốt. Lần này, nếu không phải cô buột miệng nói thì cô cũng sẽ không thừa nhận.
Chính miệng thừa nhận người mình từng yêu ghét mình thì cần phải có dũng khí rất lớn.
Bản năng của con người là theo lành tránh họa, cho nên nhiều lúc con người dễ tránh né hiện thực, không muốn đối mặt.
Cố Tuyết bối rối gãi đầu: “Được thôi, em thừa nhận ban đầu em cũng nghĩ là vậy, nếu không thì trước kia anh Khiết Thần cũng sẽ không từ hôn. Nhưng… Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn cưới chị, anh ấy đồng ý cưới chị chắc chắn là vì trong lòng vẫn có chị”.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu bật cười: “Chị tự mình biết mình, đó là vì ông nội”.
“Không phải đâu!”, Cố Tuyết phản bác: “Bao nhiêu năm qua, em chưa thấy có ai có thể ép được anh Khiết Thần làm chuyện mà anh ấy không muốn làm. Kể cả năm đó ông nội phản đối anh ấy từ hôn, không phải anh ấy vẫn nhất quyết từ hôn đó sao?”.
Cố Tuyết nói xong mới ý thức được mình lấy ví dụ không đúng, cô ta lúng túng cười nói: “Quên câu này đi, không tính, lại nào!”.
Hứa Tịnh Nhi cười cười, không nói gì.
Cố Tuyết vắt hết óc nghĩ ngợi, tiếp tục đưa ví dụ: “Chúng ta không nói chuyện trước kia nữa, nói đến chuyện sau khi hai người kết hôn đi. Chị xem đó, trước kia anh Khiết Thần vì chị mà đẩy em vào hồ nước. Lần trước em dẫn các fan hâm mộ đến bao vây chị, là anh Khiết Thần ngăn em lại, còn bắt em đền rất nhiều tiền. À, còn nữa… lúc em ở lại nhà anh chị, có tối đó, em thấy anh Khiết Thần đi vào phòng chúng ta, hôn trộm chị đấy!”.
Chuyện đầu tiên Hứa Tịnh Nhi biết, nhưng chuyện thứ hai, chuyện thứ ba, cô thật sự không biết. Nhưng Cố Khiết Thần thật sự làm vậy vì cô sao? Cô giữ thái độ hoài nghi!
“Những gì em nói là thật à? Em chắc chứ?”.
“A…”, Cố Tuyết chột dạ lè lưỡi, vẫn thành thật nói: “Chuyện anh Khiết Thần hôn chị, em không rõ là mình bị ảo giác hay là sự thật… Nhưng chuyện thứ hai thì chắc chắn là thật!”.
Hứa Tịnh Nhi tiếp tục hỏi lại: “Sao em biết Cố Khiết Thần ngăn em lại là vì chị? Không chừng anh ấy trùng hợp đi ngang qua thì sao? Hơn nữa… dù có đúng là vậy thì cũng không phải vì nguyên nhân mà em nghĩ”.
Cố Tuyết thật sự không ngờ Hứa Tịnh Nhi lại bi quan về mối tình này như vậy.
Cô ta nhớ mang máng ba năm trước Hứa Tịnh Nhi rất tự tin. Cho dù mỗi lần cô ta gây hấn với Hứa Tịnh Nhi, nói rằng anh Khiết Thần không thích Hứa Tịnh Nhi, Hứa Tịnh Nhi cũng luôn kiêu ngạo phản kích: Vậy thì khiến cô thất vọng rồi, Cố Khiết Thần thích tôi đấy! Cố Khiết Thần là của tôi!
Ôi, couple mà cô ta ship sắp tan vỡ rồi sao? Chuyện này còn khó chịu hơn khi cô ta thất tình nữa!
Không được, cô ta nhất định phải chứng minh anh Khiết Thần thích Hứa Tịnh Nhi, couple mà mình ship có quỳ cũng phải ship tới cùng!
“Chị dâu, nói nhiều cũng vô ích, dùng hành động là thực tế nhất! Xem em đây!”.
Cố Tuyết vỗ ngực, sau đó cầm điện thoại của mình lên, ngón tay nhanh chóng bấm vài cái lên màn hình điện thoại, sau đó cong môi cười nói: “Xong!”.
Hứa Tịnh Nhi không kịp ngăn cô ta lại, không khỏi lo lắng hỏi: “Em làm gì rồi? Em… em đừng làm bậy!”.
Tính cách của Cố Khiết Thần lạnh lùng như vậy, còn rất vô tình, tâm trạng thay đổi thất thường. Lỡ như Cố Tuyết vì cô mà chọc giận anh thì sao cô sống yên được!