Chỉ là, nếu cấp trên đại nhân có ý đồ khác thì vì sao lại chọn cô? Vì cô là vợ cũ của Cố Khiết Thần, hay cảm thấy cô có thể khiến Cố Khiết Thần kiêng dè?
Chẳng lẽ chỉ vì Cố Khiết Thần từng nhắn nhủ anh ta để ý tới cô nhiều hơn, nên nhận định cô là người đặc biệt trong lòng Cố Khiết Thần?
Bí ẩn này chưa được giải đáp đã xuất hiện thêm bí ẩn khác, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy… dù cô có thêm mấy cái não cũng không nghĩ ra được.
Bây giờ xem ra chỉ có thể án binh bất động, đi bước nào tính bước đó.
Một đồng nghiệp khác đi vào, cô hỏi cách sử dụng máy pha cà phê, sau đó pha một tách cà phê mang đến văn phòng Phó tổng giám đốc.
Lúc cô gõ cửa vào phòng, Tả An vừa gọi điện thoại xong, quay lại nhìn cô.
Hứa Tịnh Nhi tiến lên, đưa cà phê cho anh ta: “Nghe nói pha cà phê là kỹ năng đầu tiên mà thư ký cần có, cho nên tôi pha một tách mời anh nếm thử, anh xem có hợp khẩu vị không”.
“Cảm ơn”.
Tả An thản nhiên cười, nhận lấy cà phê, nâng tách lên nhấp môi, sau đó khẽ nhíu mày: “Cô thêm sữa vào à?”.
“À…”, Hứa Tịnh Nhi gãi đầu, cười nói: “Ngại quá, tôi quen cho thêm một ít sữa, nếu anh uống không quen thì để tôi pha lại tách khác cho anh”.
Tả An lắc đầu: “Hôm nay không cần, cô chuẩn bị đi, giờ chúng ta phải đi gặp một khách hàng”.
“Vâng, được”, Hứa Tịnh Nhi đáp, sau đó lại hỏi: “Vậy cấp trên đại nhân, anh thích uống cà phê thế nào? Sau này tôi sẽ pha theo sở thích của anh”.
Tả An đặt tách cà phê chỉ uống một ngụm xuống, trả lời: “Cà phê đen là được”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi. Bây giờ chúng ta đi luôn sao? Tôi đi nói Kiều Sở chuẩn bị xe”.
“Ừ”.
Mười phút sau, Tả An và Hứa Tịnh Nhi đi đến cửa thang máy. Hứa Tịnh Nhi tiến lên, nhấn nút thang máy. Thang máy vẫn chưa tới, trong lúc chờ đợi, Tả An bỗng nhìn sang Hứa Tịnh Nhi bây giờ đã lùi về phía sau anh ta.
Cô khẽ cúi thấp đầu, bên mai có sợi tóc rủ xuống, che đi mắt cô. Tả An liếc nhìn qua khóe mắt, bóng người cao lớn đang đi tới từ một phía khác, anh ta bỗng nhiên quay mặt về phía Hứa Tịnh Nhi, sau đó đưa tay, vén tóc cô ra sau tai.
Động tác này quá đột ngột, Hứa Tịnh Nhi hoàn toàn không kịp phản ứng. Cô ngẩn ngơ ba giây, sau đó vô thức lùi về sau. Nhưng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô theo bản năng liếc nhìn người tới, động tác định lùi về sau của cô bị cô kìm lại.
Cô không những không lùi, không tránh né, mà thậm chí còn cong môi cười, hiện lên vẻ xấu hổ, ngay cả giọng nói cũng trở nên ngọt ngào: “Cảm ơn”.
Dường như Tả An cũng không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy, ngạc nhiên mất một giây, nháy mắt đã biến mất.
Anh ta cũng cười dịu dàng với cô, sau đó thu tay về.