Má ơi, bài viết về Dung Vương là cô liều mạng lấy được cũng chỉ được trả một trăm nghìn tệ, một triệu tệ này là sao?
Chẳng lẽ cấp trên đại nhân run ray, không cẩn thận chuyển thêm cho cô? Vậy... vậy vậy vậy... vậy cô sẽ không chuyển trả đâu nha!
Khụ, được thôi, cô có nghĩ như vậy cũng không dám làm vậy.
Một triệu tệ đấy, nếu cô tham số tiền đó, không chừng sẽ bị ngồi tù.
Hứa Tịnh Nhi run run tay, mở email ra, đánh chữ, ngân ngấn nước mắt gửi mail lại cho cấp trên.
“Cấp trên đại nhân, anh chuyển thừa cho tôi một triệu tệ rồi, tôi... tôi chuyển lại cho anh nhé”.
Một phút sau, cấp trên trả lời lại.
Hứa Tịnh Nhi buồn rười rượi mở ra. Đợi khi cô đọc được nội dung, sống lưng lập tức thẳng lên, đôi mắt đen láy trợn tròn. Trước tiên là không tin nổi, ngay sau đó thì đầu óc trống rỗng, cuối cùng là... không nhịn được kích động nhảy cẫng lên.
Cấp trên nói, một triệu đó là tiền thưởng cuối năm...
Cho nên, không có run tay, không gửi nhầm, một triệu tệ đó là của cô, của cô, của cô!
Hứa Tịnh Nhi dùng đôi tay run run của mình tạo một văn bản mới, lưu loát gõ lời cảm ơn ba nghìn chữ, mọi sự tôn kính, yêu quý, tôn sùng đối với cấp trên đều gửi gắm hết vào câu chữ.
Gõ xong, Hứa Tịnh Nhi nghe thấy cô Lâm gọi cô, giống như có chuyện cần cô giúp đỡ. Thế là cô không gửi đi ngay, đứng dậy ra ngoài giúp đỡ trước.
Cố Khiết Thần đi vào phòng chủ, chuẩn bị vào phòng thay đồ lấy quần áo đi tắm. Lúc ngang qua ghế sofa, khóe mắt anh vô tình liếc thấy màn hình máy tính, sau đó bước chân dừng lại.
Anh ngồi xuống ghế sofa, cầm máy tính lên đặt lên chân.
Đôi mắt nhanh chóng lướt qua ba nghìn chữ đó, gương mặt tuấn tú dần sa sầm. Hứa Tịnh Nhi rất giỏi ca ngợi người khác! Sao không có lời nào tốt dành cho anh?
Khóe mắt anh liếc thấy một văn bản khác, ma xui quỷ khiến lại di chuyển con trỏ, mở ra, sau đó... vẻ mặt Cố Khiết Thần trở nên âm trầm lạnh lẽo giống như băng.
Được lắm.
Cũng là ba nghìn chữ, viết cho cấp trên thì toàn là lời khen, còn anh thì toàn là đồ khốn kiếp?
Nhưng chỉ có một triệu tệ mà cô đã vui như vậy à?