Khiết Thần liếc nhìn cô, đôi mắt khẽ dao động. Cũng không biết có phải anh đang chế nhạo cái con người đầu thai như là ma đói này không nữa.
Kệ anh. Từ sau khi cô không bắt bản thân phải để ý tới anh nữa thì cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nó giống như cái gai ghim vào da thịt, nếu như bạn để nguyên đó thì lúc nào nó cũng khiến bạn cảm thấy rất đau. Nhưng nếu bạn quyết tâm gắp nó ra, dù lúc gắp đau tới mức nào thì sau khi lấy ra được bạn sẽ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Đương nhiên, vết thương trong quá trinh liền miệng vẫn khiến bạn cảm thấy đau. Thế nhưng thời gian sẽ chữa lành tất cả. Vết thương của cô cũng sẽ hồi phục mà thôi.
Hứa Tịnh Nhi ăn rất vui vẻ. Khiết Thần dường như không có khẩu vị. Anh chẳng ăn là bao. Cô Lâm thấy vậy bèn nói: “Cậu chủ, cơm canh không hợp khẩu vị hả?”
Hứa Tịnh Nhi vô thức quay qua nhìn Khiết Thần. Anh ngồi yên với vẻ mặt vô cảm. Ăn một bữa cơm thôi mà cũng khổ sở không khác gì quân thù quân hằn thế này…Cô thầm nghĩ, làm gì có chuyện anh không hơp khẩu vị, chắc là anh không muốn ăn cơm với cô mà thôi.
Đang trong giai đoạn mới cưới, đang là một cặp vợ chồng son nên Hứa Tịnh Nhi cảm thấy cô nên thể hiện chút gì đó.
Cô đảo mắt, để lộ vẻ giảo hoạt, sau đó cô tỏ vẻ quan tâm, gắp cho anh một miếng gà xào ớt đặt vào trong bát. Đôi mắt đen láy của cô nhìn anh với vẻ ý vị: “Chồng ơi, anh ăn nhiều một chút, em thấy gần đây anh gầy đi nhiều, em xót lắm!”
Trái ngược hoàn toàn với cô, Khiết Thần là người không bao giờ ăn cay.
Trước đây khi ở bên nhau, cô thường phàn nàn những người mà không sử dụng cùng một độ điều hòa, không cùng hợp khẩu vị thì không biết sẽ ở bên nhau kiểu gì.
Ai bảo anh buổi sáng cưỡng hôn cô. Giờ báo ứng tới rồi.
Đôi mắt Khiết Thần đanh lại. Anh liếc nhìn miếng gà trong bát rồi lại nhìn Hứa Tịnh Nhi. Anh không nói gì, cũng không hề động đũa.
Không ăn à? Sao có thể dễ dàng tha cho anh được!
“Đáng ghét, bắt người ta bón nữa sao?”, Hứa Tịnh Nhi làm ra vẻ nũng nịu. Cô gắp miếng thịt gà, đưa lên miệng Khiết Thần. Cô còn há miếng: “A!”
Đương nhiên Khiết Thần có thể nhận ra bên trong đôi mắt sáng rực của cô mang theo vẻ khiêu chiến. Anh nhìn xuống, nhếch miệng cười, sau đó há miệng và ăn.
Hứa Tịnh Nhi nhướn mày đầy bất ngờ. Anh ăn mà không chút phản kháng sao? Hơn nữa khuôn mặt còn không hề biến sắc! Anh từng là người mà cay một chút thôi cũng không động đến.
Xem ra anh rất để ý tới ông nội, sợ cô Lâm nhìn ra tình cảm giữa hai người họ không được tốt.
Nếu đã vậy thì đừng trách sao cô không khách khí nhé.
Hứa Tịnh Nhi vô cùng vui vẻ, tiếp tục gắp thức ăn bón cho anh. Không ngờ Khiết Thần lại phối hợp vô cùng nhịp nhàng. Dù là cô gắp ớt thì anh cũng đều nuốt xuống bụng không chớp mắt.
Hứa Tịnh Nhi mải bón cho Khiết Thần, đợi đến khi cô bình tĩnh lại thì đồ ăn đã hết…Cô còn chưa kịp ăn no mà.