Cô không dám đảm báo Dung Vương có tìm thấy cô hay không. Đầu cô càng lúc càng nặng, tiếng bước chân cũng mỗi lúc một trở nên mơ hồ. Cô biết là mình không thể cầm cự được lâu.
Hứa Tịnh Nhi lấy điện thoại ra. Màn hình trước mặt bỗng nhòe đi. Cô không còn nhìn rõ chữ nữa. Cô mở danh sách ra một cách khó khăn, tìm số trợ lý của sếp. Đó chính là số điện thoại của người tên Kiều Sở. Do tay cô run quá nên cô ấn mấy lần mới gọi được.
Tiếng tút tút vang lên bên tai. Hứa Tịnh Nhi lòng như lửa đốt. Khoảng chục giây sau, bên kia có người nghe máy.
Cô không đợi bên kia lên tiếng đã vội nói ngay bằng chút sức lực cuối cùng: “Quán bar XX, trong phòng vệ sinh nữ, mau tới!”
Nói xong, đến cả chút sức lực cầm điện thoại cô cũng không còn. Điện thoại cứ thế rơi xuống khỏi tay cô. Cả người cô dựa vào tường, từ từ mềm nhũn.
Cũng không biết bao lâu sau cô mới mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân vọng tới. Sau đó có người đẩy cửa từng phòng vệ sinh ra.
Người có mặt rõ ràng là không phải đi vệ sinh. Tiếng bước chân rất vững chãi, không giống như là phụ nữ.
Là Kiều Sở tới rồi sao? Hay là…Dung Vương đã tìm tới rồi?
Một lúc sau người phía ngoài lên tiếng. Hứa Tịnh Nhi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Dung Vương. Đó là âm thanh khiến người khác ớn lạnh: “Người đẹp, có phải cô ở trong này không? Đừng chơi trốn tìm với tôi nữa. Mau ra đây, nào?”
Hỏng rồi, là Dung Vương!
Hai tay Hứa Tịnh Nhi không ngừng run rẩy. Cơ thể cô mềm nhũn không chút sức lực. Đầu cô nặng trĩu, hơn nữa, cơ thể lại bắt đầu nóng hừng hực. Anh ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể hạ gục cô ngay. Cô có thể đợi được cho tới khi Kiều Sở tới không?
Cùng với tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Dung Vương đang mở cửa từng buồng vệ sinh kiểm tra. Cuối cùng anh ta đứng trước cửa buồng mà Hứa TỊnh Nhi đang ở bên trong.
Anh ta đẩy. Cửa không mở. Anh ta đột nhiên bật cười đầy quỷ dị: “Xem ra, là ở trong này rồi…Cũng tốt. Tôi chưa từng làm thử chuyện đó ở đây bao giờ đấy”.
Dứt lời anh ta đạp cửa. Ổ khóa bị long ra một cách dễ dàng.
Hứa Tịnh Nhi bất lực, thậm chí là trước mắt cô bắt đầu trở nên tối đen. Âm thanh xung quanh dần trở nên vang xa giống như mới trôi qua một giây và cũng giống như đã trôi qua rất lâu. Cô cảm giác cơ thể mình bị ai đó ôm thốc dậy.
Hứa Tịnh Nhi cố gắng mở mắt theo bản năng nhưng mí mắt cô nặng trĩu, không thể nào mở lên nổi. Tay cô cũng muốn giãy ra nhưng cả người cứ như đeo chì.
Sau đó, hình như cô bị ai đó đặt lên một chiếc giường mềm mại. Hình như có người gọi cô. Hình như tất cả chỉ là những suy nghĩ tự phát trong cơn mộng mị. Bất chợt, cô cảm thấy nóng vô cùng. Cơn nóng trỗi dậy từ trong cơ thể, lan ra khắp người như nuốt chửng lấy toàn bộ ý thức của cô.