Trợ lý Lâm hiểu được, không từ chối mà gật đầu, sau đó nói với Cố Khiết Thần: “Cố tổng, vậy chúng tôi về trước đây”.
Nói xong, anh ta và chú Lâm cùng nhau dìu cô Lâm rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Hứa Tịnh Nhi nhìn khuôn mặt Cố Khiết Thần. Cô mím môi, đưa tay nắm chặt lấy tay anh. Lúc chạm vào, cô cảm giác được sự lạnh lẽo vô hạn, tay anh lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Hứa Tịnh Nhi nắm chặt lấy tay anh bằng hai tay, muốn truyền một chút nhiệt độ từ tay mình sang cho anh, sau đó lên tiếng, giọng nói cực kỳ nhỏ: “Khiết Thần, ông nội đã được chuyển đến phòng chăm sóc tích cực, chúng ta qua đó thăm ông trước. Lời bác sĩ Lý nói cũng không phải tuyệt đối, chỉ là có khả năng mà thôi, không chừng ngày mai ông nội sẽ tỉnh lại”.
Đôi mắt sâu thẳm đen láy của anh chậm rãi chuyển động, ánh mắt trống rỗng dần khôi phục tiêu cự. Anh nhìn Hứa Tịnh Nhi, nhìn thấy ánh mắt cực kỳ lo lắng của cô, còn cả dáng vẻ rõ ràng rất đau lòng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh và thản nhiên.
Anh nắm ngược lại tay cô, khàn giọng nói: “Đi thôi”.
Ông cụ Cố được chuyển sang phòng bệnh VIP ở trên lầu, Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi đi thang máy lên lầu. Đêm đã khuya, cả tầng lầu đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nặng nề của bọn họ.
Vì ông cụ Cố vẫn đang ở trong thời gian theo dõi, nên tạm thời bọn họ không thể vào phòng bệnh thăm ông, chỉ có thể đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn qua cửa sổ thủy tinh vuông vức ấy.
Ông nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy các dụng cụ đo, trông thật đáng sợ.
Hứa Tịnh Nhi gần như dán cả người vào cửa sổ thủy tinh, mở to mắt, muốn nhìn rõ hơn. Vành mắt cô không khỏi đỏ lên, cổ họng dâng lên sự chua xót.
Mặc dù ông cụ Cố đã lớn tuổi, nhưng sức khỏe vẫn luôn rất tốt, tiếng nói như chuông lớn, bước chân trầm ổn, giọng cười ha hả. Ông ấy không nên ngủ say, trông không còn sức sống như vậy.
Cố Khiết Thần đứng cách sau lưng cô một bước, trên khuôn mặt tuấn tú đã không còn bất cứ biểu cảm gì. Anh đã quen giấu mọi bi thương và khổ sở đi, chỉ là hai tay buông hai bên người siết chặt, dường như phát tiết tất cả cảm xúc vào đó.
Cô bỗng nhiên quay người lại, nhào vào lòng anh. Anh cảm giác được đôi tay nhỏ gầy của cô dùng sức ôm lấy anh, gò má cô dán vào ngực anh, giọng trầm khàn, thoát ra tiếng nức nở: “Cố Khiết Thần, ông nội sẽ không sao đâu. Ông ấy vẫn chưa thấy chúng ta cử hành hôn lễ, vẫn chưa thấy chúng ta sinh cho ông ấy đứa cháu mũm mĩm, ông ấy sẽ không bỏ lại chúng ta mà đi đâu”.
Đáy mắt Cố Khiết Thần dâng tràn nước mắt, anh chậm rãi đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, đáp lại bằng giọng trầm thấp: “Ừ”.