Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó đặt quần áo trong tay xuống, chần chừ một chút mới đứng dậy, cất bước ra khỏi phòng.
Cô vừa đến phòng khách đã thấy bóng dáng đang đứng ở lối vào, cô sửng sốt, không phải là Cố Khiết Thần, mà là… cô Lâm?
Hứa Tịnh Nhi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vì từ lúc cô vào ở chung cư này, ngoài Cố Khiết Thần ra thì chưa có ai từng đến đây, sao đột nhiên cô Lâm lại tới?
Cô Lâm nhìn thấy cô cũng kinh ngạc, dường như không nghĩ rằng cô đang ở nhà, nhưng lại nhanh chóng mỉm cười: “Cô chủ, cô xuất viện rồi sao?”.
Cô ấy vừa nói vừa thay dép lê, sau đó xách vali của mình vào, đầu tiên là cung kính hỏi thăm Hứa Tịnh Nhi, rồi mới giải thích lý do mình đến đây: “Cô chủ, là ông chủ phái tôi đến chăm lo cuộc sống của cậu chủ và cô, sau này tôi sẽ ở đây”.
Thực ra lúc nhìn thấy vali của cô Lâm, trái tim Hứa Tịnh Nhi đã đập thình thịch, có dự cảm không lành, không ngờ… đúng là như vậy thật.
Nếu căn chung cư chỉ có cô và Cố Khiết Thần ở, thì Cố Khiết Thần có về nhà hay không cũng không quan trọng, dù sao cô cũng chẳng quan tâm. Nhưng nếu cô Lâm đến ở, thì cô phải ra vẻ hôn nhân hạnh phúc trước mặt cô ấy, nếu không ông cụ Cố sẽ biết trước kia cô và Cố Khiết Thần chỉ giả vờ diễn kịch trước mặt mình, vậy thì ông cụ sẽ rất thất vọng và đau lòng…
Nói cách khác, cô Lâm là được ông cụ Cố phái tới để giám sát cô và Cố Khiết Thần.
Tuy ông cụ Cố có ý tốt, nhưng đối với cô lại là áp lực to lớn…
Nhất thời, Hứa Tịnh Nhi còn không nặn ra được nụ cười, sợ cô Lâm nhìn ra điều gì khác lạ, cô vội vàng cúi đầu, vén tóc bên mai, để che đi vẻ mặt của mình.
“Vậy à… Ông nội có lòng rồi…”
Nhưng cô Lâm đã theo ông cụ Cố lâu như vậy, tuy thỉnh thoảng bị ông cụ Cố khinh bỉ, nhưng cô ấy tẩm ngẩm tầm ngầm, chỉ là kính lão, nhường nhịn ông ta thôi. Cô ấy phục vụ nhà họ Cố cả đời, nếu không có chút mắt nhìn thì sao có thể ở lâu như vậy chứ? Tuy Hứa Tịnh Nhi che giấu rất nhanh, nhưng cô Lâm vẫn nhận ra sự miễn cưỡng của cô.
Cô ấy không vạch trần, mà coi như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Cô chủ, tuy cô và cậu chủ là vợ chồng mới cưới, tôi vốn không nên làm phiền, nhưng ông chủ nói cậu chủ công việc bận rộn, sợ là không chăm sóc cô được chu đáo, nếu không lần này cô đã không bị bệnh nặng như vậy. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng không gây ảnh hưởng đến hai người, lúc không nên xuất hiện, tôi tuyệt đối sẽ không để hai người nhìn thấy tôi”.
Dứt lời, cô ấy ngừng một lát mới hỏi: “Cô chủ, tôi ở lại đây cô không để bụng đấy chứ?”
Để bụng?
Hứa Tịnh Nhi thầm hít sâu một hơi, sao cô có thể để bụng chứ?
Cô Lâm là đôi mắt của ông cụ Cố, nếu cô không cho cô ấy ở lại, thì chẳng khác nào nói thẳng với ông cụ Cố, mỗi quan hệ giữa cô và Cố Khiết Thần không tốt, sống chẳng yên ổn chút nào.
Cô không thể đẩy củ khoai lang nóng bỏng tay này đi, dù nóng đến đâu, lúc này cũng chỉ có thể nhận trước đã.
Hứa Tịnh Nhi siết chặt hai nắm tay, lúc ngẩng mặt lên, sắc mặt đã trở nên bình tĩnh như thường, không nhìn ra vẻ miễn cưỡng nào, cô mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, rất chào đón chị”.
…
Sau khi trở về phòng ngủ, Hứa Tịnh Nhi nằm dang tay dang chân ở giường, sầu não nhíu mày.
Cô tưởng rằng sau khi ra viện, cô và Cố Khiết Thần sẽ không phải ngày ngày đối mặt với nhau nữa. Nhưng bây giờ cô Lâm đến, vậy chẳng phải cô… phải bắt Cố Khiết Thần ngày nào cũng phải về nhà sao?