Hứa Tịnh Nhi lướt xem bình luận và giọng điệu của mọi người, bọn họ đều thống nhất lấy cô ra làm lý do chỉ trích Cố Khiết Thần. Bằng kinh nghiệm nhiều năm của cô tổng kết thì cô bị lợi dụng làm vũ khí tấn công Cố Khiết Thần.
Cô và Cố Khiết Thần đã ly hôn, cô cũng chuẩn bị yên ổn sống cuộc sống của mình. Quả thật cô vẫn tạm thời chưa thể buông bỏ Cố Khiết Thần, nhưng bọn họ ly hôn trong hòa bình, không có ai đúng ai sai. Cho nên, cô cũng không muốn thấy mình bỗng dưng bị lôi ra, dính líu đến chuyện của Cố Khiết Thần.
Hơn nữa, vừa mới lan truyền Tả Thị muốn chiếm giữ Cố Thị, sau lại có người bôi nhọ Cố Khiết Thần, đây rõ ràng là nhắm vào Tập đoàn Cố Thị đằng sau Cố Khiết Thần không phải sao?
Cô mơ hồ cảm giác được một đợt sóng gió sắp ập tới.
Cô biết tầm quan trọng của Tập đoàn Cố Thị đối với ông cụ Cố và Cố Khiết Thần. Mặc dù cô và bọn họ đã không còn là người một nhà nữa, nhưng ông Cố yêu thương cô như vậy, cô không thể ngồi yên nhìn.
Hứa Tịnh Nhi không muốn liên lạc với Cố Khiết Thần, cô nghĩ ngợi một lúc, định gọi điện thoại cho Tiêu Thuần, hỏi xem có cần cô làm gì không.
Cô còn chưa kịp gọi chat voice thì Tiêu Thuần đã gọi qua trước, cô vội vàng bắt máy.
Dường như Tiêu Thuần đang tức giận nên hơi thở không ổn định, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi mình mới vào họp, công ty có chút chuyện nên Phòng Quan hệ Công chúng của mình phải họp khẩn, bàn bạc cách ứng phó, đám anh hùng bàn phím đó phiền thật. Bây giờ mình mới họp xong, tiếp tục cuộc trò chuyện lúc nãy của chúng ta đi”.
Hứa Tịnh Nhi im lặng một lúc, cuối cùng cô nói một câu: “Vừa rồi mình vừa mới xem Facebook, đã biết tình hình bây giờ, các cậu định đối phó thế nào? Nếu cần mình…”.
“Không không không!”, Tiêu Thuần không cần nghĩ đã nói: “Tiểu Tịnh Nhi, cậu cứ coi như không nhìn thấy gì. Chuyện này không liên quan gì đến cậu, đừng dính vào, để bản thân mình làm người ngoài cuộc là được”.
“…”.
Thật ra Hứa Tịnh Nhi chỉ cần đăng Facebook nói là hai người ly hôn trong hòa bình, vụ này sẽ không phát triển thêm được nữa. Cách giải quyết đơn giản như vậy Tiêu Thuần không thể nào không hiểu, vậy mà cô ấy lại từ chối?
Hứa Tịnh Nhi khẽ nhíu mày, Tiêu Thuần lại không giải thích, mà đổi chủ đề: “Tịnh Nhi, cậu… thật sự tin những lời anh Khiết Thần nói với cậu sao?”.
Cô ấy đang nhắc tới chuyện Cố Khiết Thần nói không thích cô, chỉ là chịu trách nhiệm với cô.
Hứa Tịnh Nhi im lặng.
Cô tin.
Ba năm trước, cô nghĩ rằng Cố Khiết Thần rất thích cô, tất cả đều là ảo giác, huống hồ là ba năm sau, trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi này.
Mặc dù cô không nói, nhưng Tiêu Thuần vẫn biết câu trả lời của cô. Cô ấy khẽ thở dài, im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn kể lại những gì mình biết: “Tịnh Nhi, mình không biết bây giờ mình nói những chuyện này có ý nghĩa gì hay không, nhưng mình cảm thấy… nên cho cậu biết. Nói thế nào thì đây cũng là chuyện trong đoạn tình cảm này của cậu, ít nhất cũng đừng để lại bất cứ hối tiếc nào”.
Tiêu Thuần giống như tìm một cái ghế ngồi xuống, dựa lưng ra sau, vang lên tiếng động nhẹ, sau đó mới nói tiếp với giọng sâu xa: “Mình cảm thấy anh Khiết Thần thích cậu, từ ba năm trước đã rất thích cậu”.
Nói Cố Khiết Thần thích cô là đã khiến cô cảm thấy buồn cười.
Tiêu Thuần lại còn nói anh thích cô từ ba năm trước?
Hứa Tịnh Nhi thậm chí còn cười thành tiếng. Cô cầm điện thoại bằng một tay, đặt bên tai, tay kia buồn chán cầm nĩa chọc chọc miếng bò bít tết đã nguội.
Cô nhếch môi, lạnh lùng nói: “Thích mình thì sao ba năm trước lại từ hôn?”.