Gần như cứ ba đến năm ngày lại thấy bài nói bọn họ ở cùng nhau, trai tài gái sắc, gia thế cực kỳ tương xứng, đến nỗi giới truyền thông phớt lờ cả sự thật là Cố Khiết Thần đã kết hôn, càng không có lời nào nhắc đến người vợ chính thức là cô.
Giới truyền thông đưa tin như vậy, mọi người đều biết chuyện, ngay cả Cố Tuyết và Tiêu Thuần ban đầu cũng chỉ bóng gió hỏi có phải cô và Cố Khiết Thần đã xảy ra chuyện gì không. Đến cuối cùng, lúc Cố Tuyết tới thăm ông cụ Cố cũng không dám đề cập chuyện này trước mặt cô, sợ cô nghĩ nhiều, sợ cô khó chịu.
Hứa Tịnh Nhi gập ngón tay đếm, bất tri bất giác từ khi Cố Khiết Thần đổi lịch bay đến bây
Cô Lâm thấy vậy, cũng muốn hỏi tình hình của Cố Khiết Thần khi trợ lý Lâm gọi điện thoại cho cô ấy. Kết quả, con trai cũng chỉ nói chuyện công việc với mình, hỏi tình hình của ông cụ Cố xong là cúp máy, hoàn toàn không cho cô Lâm cơ hội nói thêm câu nào.
Khác thường như vậy… cô Lâm cũng không khỏi thở dài.
Lần này ông cụ nằm xuống không biết khi nào mới tỉnh lại, hoặc là… sau này cũng không tỉnh lại. Nếu cậu chủ và cô chủ cũng xảy ra chuyện, cái nhà này sẽ tan nát mất!
Cô Lâm chỉ có thể hi vọng cậu chủ mau chóng làm xong công việc trở về, như vậy thì tin đồn gì cũng sẽ tự động biến mất.
Hứa Tịnh Nhi đương nhiên cảm nhận được ánh mắt cô Lâm nhìn cô, xen lẫn cái thở dài và cả nỗi phiền muộn, cô há miệng, muốn nói lại thôi.
Biết cô Lâm muốn an ủi mình, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, em không sao, em sẽ không tin những bài báo đó, em chỉ tin lời Khiết Thần nói với em”.
“Vậy thì tốt”, cô Lâm thở phào, cũng cười theo: “Chị cũng tin cậu chủ thật lòng với em”.
Cô Lâm tận mắt chứng kiến bọn họ đi một đường tới đây, hai người khó khăn lắm mới đến được bước yêu thương đùm bọc nhau, cô ấy tin tình cảm sẽ không dễ mất đi như vậy.
Hơn nữa, cô chủ có thể kiên định tin tưởng cậu chủ là phúc của cậu ấy, cũng hi vọng cậu chủ sẽ không phụ lòng tin của cô.
…
Ngày hôm ấy, Hứa Tịnh Nhi tập luyện ở chỗ của Simon xong, lúc tắm rửa, ra ngoài thay quần áo, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cô vội vàng mặc quần áo vào, sau đó mới cầm điện thoại, ngón tay lướt sang phím nghe máy.
“Cô Lâm, sao vậy ạ?”.
Cô vốn nghĩ phải chăng ông nội có chuyển biến gì, không ngờ cô Lâm lại nói: “Cô chủ, cậu chủ về đây rồi… Cậu ấy nói cho cô biết chưa?”.
Hứa Tịnh Nhi chợt ngây ra, Cố Khiết Thần về rồi?
“Về… từ lúc nào?”.
Nghe cô hỏi, cô Lâm biết ngay cậu chủ vẫn chưa thông báo cho cô. Có lẽ là con trai cô ấy gọi cho cô ấy quen rồi, cho nên cũng chỉ thông báo cho một mình cô ấy. Dù sao cô ấy cũng sẽ chuyển lời lại cho cô chủ.