Lúc Hứa Tịnh Nhi đang mơ màng ngủ, thì cảm giác có tiếng bước chân lại gần, cô cố gắng mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô còn tưởng mình nằm mơ, cho đến khi bàn tay của anh vuốt nhẹ lên mặt cô.
Cô ngây ra một lúc, cố gắng mở mắt, nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình không phải là ảo ảnh, con ngươi cô dần thu vào: “Anh… về rồi à?”.
Anh không trả lời cô, mà cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Đầu óc Hứa Tịnh Nhi vốn chưa tỉnh táo hẳn, lúc này càng trở nên mơ hồ, chỉ có thể nằm yên tiếp nhận.
Lúc Cố Khiết Thần đứng thẳng người lên, đôi mắt của Hứa Tịnh Nhi tràn đầy say mê, trong màn đêm yên tĩnh, gần như chỉ còn lại tiếng thở gấp, ngón tay anh vuốt ve làn môi cô, trầm giọng nói: “Ngủ tiếp đi, anh phải đi đây”.
Hứa Tịnh Nhi ngây người, bừng tỉnh nói: “Nhanh thế à?”.
Anh vừa mới về chưa được vài phút đã phải đi rồi sao?
“Ừ”, Cố Khiết Thần đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Anh chỉ có thể ở lại 10 phút, bây giờ đã quá chín phút rồi, phải ra sân bay thôi”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi chống tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ là bốn giờ sáng 50 phút hơn, cô chợt nhận ra, Cố Khiết Thần họp xong, tranh thủ trước khi ra sân bay tạt qua nhà thăm cô.
Thấy anh do cả đêm không ngủ mà mọc cả ria mép, đôi mắt cô bất giác lộ rõ vẻ đau lòng: “Vội như vậy, sao anh không ở công ty mà nghỉ ngơi, tranh thủ về thế này anh không mệt à?”.
Cố Khiết Thần không hề do dự mà gật đầu: “Cũng hơi mệt”.
“…”.
Mặc dù nói cô thương anh, nhưng những lúc thế này chẳng phải anh nên nói, chỉ cần nhìn thấy em thì sẽ không mệt chút nào sao? Anh trả lời như vậy, há chẳng phải là cắt đứt dây đàn?
Hứa Tịnh Nhi cứng họng, đột nhiên không biết phải nói gì.
Không biết nói ngon nói ngọt thì thôi đi, lại còn thẳng thắn như vậy thì cô biết tiếp chiêu kiểu gì?
Hứa Tịnh Nhi còn đang buồn bực, thì khuôn mặt ngũ quan anh tuấn kia lại tiến sát đến trước mặt cô, ngay lập tức, môi cô bị chiếm lấy, chỉ có điều, cô còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã bỏ ra.
Ánh mắt anh sâu thẳm, đáy mắt còn phảng phất nét u ám, giọng anh càng lúc càng trầm: “Như này sẽ không mệt”.
Hứa Tịnh Nhi phải kiềm chế lắm, mới khống chế không để mình cười một cách điên dại, ai bảo Cố Khiết Thần không biết nịnh? Không nịnh thì thôi, một khi đã nịnh thì… khiến cho đối phương không còn sức chống trả!
Cô hít sâu một hơi, nói: “Sắp đến giờ rồi, anh mau ra sân bay đi, đừng để lỡ chuyến bay, em tiễn anh!”.
Nói rồi, cô định lật chăn ra.
“Ngủ tiếp đi”.
Bàn tay Cố Khiết Thần nắm lấy vai Hứa Tịnh Nhi, vừa nói vừa ấn cô xuống giường: “Không cần dậy, nếu không, anh sẽ nhét em vào túi, mang em theo thật đấy”.
Thật ra Hứa Tịnh Nhi cũng rất muốn trả lời rằng, vậy hãy bỏ em vào túi của anh đi.
Nhưng lời mới lên đến họng, lại bị lý trí nuốt ngược trở lại, trong lòng cô biết rõ, nếu như cô nói ra, có khi Cố Khiết Thần sẽ đưa cô đi thật.
Anh đi bàn chuyện công việc, cô không muốn đi theo làm phiền anh.
“Được rồi, em ngủ tiếp đây, anh mau đi đi!”, Hứa Tịnh Nhi thúc giục.
Anh còn không đi, thì không chỉ có anh không nỡ, mà cô cũng không nỡ.
Cùng lúc đó, điện thoại của Cố Khiết Thần reo lên, chắc là trợ lý Lâm gọi điện nhắc anh ra sân bay.
Ánh mắt Cố Khiết Thần thoáng ánh lên vẻ lưu luyến, cuối cùng, đôi môi mỏng mím chặt, anh đứng thẳng người, bước đi nhanh ra cửa.
Hứa Tịnh Nhi nghe tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, cả tiếng bước chân đi xa dần, trong lòng dâng lên sự lưu luyến khó tả, cuối cùng cô vẫn lật chăn ra, bước xuống giường, còn không kịp đi giày, chạy chân đất ra ban công, nhìn xuống dưới nhà.
Đúng lúc thấy bóng anh tiến đến gần xe, mở cửa ra định bước lên, động tác bỗng dừng lại.