Vết thương nhỏ? Không có gì đáng ngại?
Nếu không phải vì cô thì anh sẽ không bị thương, lại càng không bị mọi người chửi rủa.
Bàn tay của Hứa Tịnh Nhi bất giác siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, khiến lòng bàn tay đau nhói.
Ánh mắt Cố Khiết Thần nhìn lông mày đang nhíu chặt của cô, lại nhìn bàn tay cô đang siết chặt, gân xanh ở mu bàn tay cũng nổi hết cả lên, đủ để thấy cô đang kìm nén cảm xúc lớn đến mức nào.
Bàn tay anh phủ lên tay cô, bàn tay cô lạnh lẽo một cách đáng sợ. Cố Khiết Thần gỡ đầu ngón tay của cô ra từng chút một, giọng nói trầm thấp, vô cùng dịu dàng: “Tịnh Nhi, em là vợ anh, anh bảo vệ vợ mình là chuyện hiển nhiên mà”.
Dứt lời, anh nhếch môi, hỏi ngược lại: “Chắc em không định tước đoạt cả nghĩa vụ này của anh đấy chứ?”.
Hứa Tịnh Nhi biết, Cố Khiết Thần cố ý nói như vậy là không muốn cô tự trách. Tuy trong lòng cô vẫn còn rất khó chịu, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, phối hợp với anh: “Đúng, anh là chồng em, anh bảo vệ em là chuyện nên làm”.
Cô nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót ở cổ họng, không tiếp tục chủ đề này nữa mà nói: “Vừa nãy anh ra ngoài là đến bệnh viện thăm Vân Nhu sao?”.
Cố Khiết Thần cũng không giấu cô, gật đầu: “Ừ”.
“Tay cô ta… bị tàn phế thật rồi sao?”.
Tuy vừa rồi đã nghe được tin này từ những người hâm mộ và phóng viên kia, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại. Lời Cố Khiết Thần nói thì cô mới có thể tin một trăm phần trăm.
“Ừ”.
Lúc Cố Khiết Thần ở bệnh viện, ngoài việc nghe kết luận của bác sĩ điều trị chính, anh còn tìm các bác sĩ khác đến chẩn đoán, bọn họ đều đưa ra kết luận giống nhau, tay của Vân Nhu quả thực đã bị tàn phế.
Lông mày Hứa Tịnh Nhi nhíu chặt lại.
Trước kia cô còn nghĩ là Vân Nhu đã lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện, dù có khiến bàn tay của mình bị thương thì cũng phải hãm hại cô.
Nhưng nếu cô ta tự ra tay thì cùng lắm chỉ khiến bàn tay mình bị thương, chứ sẽ không tàn nhẫn đến mức thực sự hủy hoại bàn tay của mình như vậy chứ nhỉ?
Cô ta rất tự hào và lấy làm kiêu ngạo về sự nghiệp của mình mà!
Lẽ nào cô ta quả thực chỉ là người bị hại đơn thuần? Chủ mưu đứng đằng sau chuyện này là người khác?
Nhưng cô đã đắc tội với ai mà họ phải lập cái bẫy lớn như vậy để hãm hại cô chứ?
Thấy cô mãi không lên tiếng, lông mày còn nhíu chặt, Cố Khiết Thần giơ tay khẽ xoa đầu cô, nói: “Em đang nghĩ gì thế?”.
“Khiết Thần, chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu…”
Giọng nói của Hứa Tịnh Nhi run rẩy: “Em đang nghĩ, bắt đầu từ lúc Vân Nhu bị bắt cóc thì cái bẫy này đã được lập ra, dù em có chạy tin về Vân Nhu hay không cũng sẽ bị lôi vào”.
Thực sự là vậy, cho dù cô không chạy tin về Vân Nhu mà chạy tin khác, thì vẫn bị lôi vào cái bẫy này.
Bất kể là tin về Vi Nhi hay là tin khác, thậm chí, cho dù cô không chạy tin thì họ cũng sẽ có thủ đoạn khác.
Cố Khiết Thần ôm Hứa Tịnh Nhi vào lòng, ấn đầu cô vào lồng ngực mình: “Tịnh Nhi, đừng sợ, anh sẽ không để em gặp chuyện gì đâu”.
Nhưng Hứa Tịnh Nhi cảm thấy rất bất an.
Cô bất an không phải vì sợ mình gặp chuyện, mà là sợ Cố Khiết Thần vì bảo vệ cô mà cũng gặp chuyện.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dù có Cố Khiết Thần ở bên cạnh, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn không được ngon giấc.
Lúc cô tỉnh lại, Cố Khiết Thần đã không còn ở trên giường. Cô nghe thấy loáng thoáng phía phòng khách có âm thanh, bèn ngồi dậy xuống giường, bước đến cửa phòng ngủ, nhìn ra bên ngoài.
Cố Khiết Thần, Từ Soái và trợ lý Lâm đang ngồi trên sô pha ở phòng khách.
Tivi đang mở, phát đúng chương trình thời sự, còn bọn họ đang xem tin tức trên đó.