Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên đầy vẻ lưu luyến: “Cô ấy không thích xem phim một mình”.
Từ Soái lập tức hiểu ra.
Khiết Thần muốn anh ta đi cùng nhưng vị trí của Hứa Tịnh Nhi ở bên cạnh thì chỉ thuộc về một mình anh thôi. Vì vậy Từ Soái không được ngồi bên cạnh Hứa Tịnh Nhi. Chẳng trách lúc Khiết Thần để anh ta đi đã đặc biệt nhắc nhở một câu, rằng Hứa Tịnh Nhi có thể nhìn thấy anh là được rồi…
Chết tiệt! Đúng là yêu cho lắm vào!
Từ Soái bị phát cẩu lương cố gắng nuốt cho trôi. Đầu anh ta bốc hỏa, tức giận bật lại một câu: “Khiết Thần, anh có bản lĩnh làm những chuyện này. Vậy có giỏi thì đi nói với Hứa Tịnh Nhi đi!”
Thế nhưng Khiết Thần không nói thêm lời nào, chỉ tắt điện thoại cái bụp.
“…”
Quá đau lòng.
Từ Soái lúc này thật lòng hi vọng Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi có thể ra hoa kết quả, ân ân ái ái, đừng có hành hạ một kẻ đáng thương, không nơi nương tựa như anh ta nữa.
…
Hứa Tịnh Nhi sau khi thức dậy bèn lấy điện thoại xem giờ. Sau đó cô vô thức liếc nhìn xem có cuộc gọi nhỡ hay đoạn tin nhắn nào không đọc không.
Tin nhắn chưa đọc có mấy tin. Cô mở ra, chủ yếu là tin chúc mừng từ trong các nhóm bạn.
Chỉ có một tin là của Tiêu Thuần.
“Hứa Tịnh Nhi chúc mừng năm mới. Baby nhớ xem zalo nhé”.
Đôi mắt Hứa Tịnh Nhi ánh lên vẻ chế nhạo. Cô đang mong đợi điều gì vậy? Mong đợi Khiết Thần sẽ giải thích với cô, rằng anh thật sự bận nên tối qua mới không về sao?
Cô chép miệng, không nghĩ tới chuyện này nữa. Sau đó cô mở zalo ra, nhìn thấy Tiêu Thuần gửi cho cô một bao lì xì 8888. Cô cười, sau đó gửi lại một bao lì xi 18888.
Nói gì thì nói tiền thưởng cuối năm của cô lên tới một triệu tệ. Trước đó Tiêu Thuần tặng cô không ít quà, cô cũng phải đáp lễ chứ.
Sau khi thức dậy rửa mặt, do cô Lâm từ bên nhà ông cụ vẫn chưa ghé qua nên Hứa Tịnh Nhi đã tự làm bữa sáng đơn giản cho mình. Ăn xong, cô rửa bát, trở về phòng, trang điểm nhẹ, thay đồ rồi xách túi rời đi.
Mồng 7 Triển Vọng đã phải quay lại trường. Hứa Tịnh Nhi muốn gặp thằng bé nhiều hơn trước khi cậu đi. Hơn nữa, năm mới mà, cô cũng muốn về nhà bố mẹ đẻ một chuyến.
Hứa Tịnh Nhi lái xe của mình, đi tới siêu thị, mua chút hoa quả và đồ bổ rồi lái xe về nhà họ Hứa.
Người giúp việc giúp cô mang đồ vào. Bà Hứa từ trong bếp bước ra thấy vậy bèn cười nói: “Về thì cứ về, còn mang nhiều đồ vậy làm gì? Đây là ý của Khiết Thần phải không?”
Thế nhưng khi chỉ nhìn thấy có Hứa Tịnh Nhi thì bà không còn cười nổi nữa: “Chỉ có mình con thôi à? Khiết Thần đâu?”
Hứa Tịnh Nhi đổi giày, bước vào và nói giọng thản nhiên: “Mẹ, Khiết Thần có việc bận, hôm nay không về cùng con”
“Năm mới có thể bận chuyện gì được chứ? Rõ ràng là không muốn về cùng con mà!”, bà Hứa thấy dáng vẻ hờ hững của Hứa Tịnh Nhi thì tỏ ra tức giận: “Tịnh Nhi con có thể thể hiện chút cảm xúc không? Bình thường ở nhà, con cũng đối xử như vậy với Khiết Thần à? Chẳng trách nó không thích con!”
“Không thích thì thôi, ai thèm chứ!”
Bỗng một thanh niên đột nhiên xuất hiện. Hứa Triển Vọng sải bước ôm chầm lấy vai Hứa Tịnh Nhi, mặc kệ vẻ mặt khó coi của mẹ. Cứ thế cậu đưa cô đi, không để mẹ nói những lời như xát muối trái tim nữa.
Hứa Triển Vọng đưa Hứa Tịnh Nhi tới phòng cậu, an ủi: “Chị, đừng quan tâm tới mẹ. Lời của mẹ chị cứ nghe bên tai này rồi cho ra bên tai kia là ok”.