Vân Nhu hơi né tránh ánh mắt, cố gắng bình tĩnh.
Trước khi cô ta đến bữa tiệc đã tiêu hủy tất cả chứng cứ bất lợi cho cô ta, đề phòng kế hoạch thất bại, Cố Khiết Thần có truy cứu cũng không điều tra đến chỗ cô ta.
Điều này cô ta vẫn tự tin rằng mình làm rất hoàn hảo. Cho nên, chỉ cần cô ta không bị Cố Khiết Thần nhìn thấu là được.
Vân Nhu âm thầm suy tính, sau đó nhìn thẳng vào mắt Cố Khiết Thần, không để mình có bất cứ cảm xúc chột dạ trốn tránh nào, thậm chí lời nói cũng chỉ còn lại sự bi thương, không còn run rẩy nữa.
“Khiết Thần, hẳn anh hiểu em mà, em có sự kiêu ngạo của em, em không cần thiết phải làm những chuyện bẩn thỉu đó”.
“Tối hôm qua em cũng bị trừng phạt rồi, em tỏ tình với anh trước mặt mọi người, anh lại bảo em đừng tự mình đa tình, tự tôn và kiêu ngạo của em đều bị anh giẫm dưới chân”.
Vân Nhu cười chua chát, bất giác bước đến gần Cố Khiết Thần một bước: “Nhưng mà Khiết Thần, dù anh có đối xử với em như vậy, em cũng không hề trách anh. Em biết anh vẫn giận em vì năm xưa đã rời khỏi anh, nhưng dù anh có muốn làm gì cũng đừng lấy mấy lời đuổi em đi ra đùa. Em quay về là để bù đắp cho anh!”.
Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Cô không muốn ba ngày sau đi?”.
Vân Nhu âm thầm vui mừng.
Cô ta hiểu rõ Cố Khiết Thần, anh là người miệng cứng lòng mềm, chỉ cần cô ta mềm mỏng lại, anh cũng sẽ mềm lòng.
Cô ta vội vàng gật đầu: “Khiết Thần, em muốn ở lại…”.
Anh lại lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Vậy thì ngày mai đi!”.
Vân Nhu nhìn gương mặt đẹp trai không cảm xúc của Cố Khiết Thần mà không tin nổi. Cô ta còn tưởng mình đã thuyết phục được Cố Khiết Thần, kết quả… Thời gian ba ngày cũng không còn nữa, rút ngắn còn một ngày?
Cơ thể Vân Nhu run lên, gần như sắp đứng không vững.
Cố Khiết Thần rủ mí mắt, từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt anh lạnh như băng sương, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, lời nói giống như vô số lưỡi dao bằng băng đâm về phía Vân Nhu: “Vân Nhu, chuyện này cô có thừa nhận hay không cũng không quan trọng. Cô làm Hứa Tịnh Nhi không vui, cô phải biến mất!”.
Hôm qua, anh tình cờ nhìn thấy bút thu âm của Hứa Tịnh Nhi ở phòng làm việc, nghe được vài lời từ trong đó, đó cũng là lý do hôm nay anh đến đây gặp Vân Nhu.
Sai lầm lớn nhất của cô ta là chạm vào giới hạn của anh!
“Nể tình khi còn sống mẹ tôi đã hứa với mẹ cô sẽ chăm sóc cô thật tốt, nên tôi để lại một đường sống cho cô, cô hãy rời khỏi đây, mãi mãi cũng đừng quay lại. Nếu không, cô cứ thử ở lại đây xem sẽ có kết quả gì!”.
Sắc mặt Vân Nhu lập tức tái nhợt.
Chỉ vì Hứa Tịnh Nhi không vui mà cô ta phải biến mất?
“Khiết Thần…”, dường như cô ta không thể chấp nhận được lý do này, giọng nói vô cùng yếu ớt: “Sao anh có thể vì Hứa Tịnh Nhi mà đuổi em đi? Anh thật sự yêu cô ta rồi sao? Không, không thể nào, người anh yêu là em!”.
Cô ta bỗng nhớ tới điều gì, vội vàng lên tiếng: “Khiết Thần, có phải vì em đã kết hôn nên anh mới cố ý lấy Hứa Tịnh Nhi làm em tức giận? Anh yên tâm, Khiết Thần, em chỉ yêu một mình anh. Mặc dù em và chồng cũ của em đã kết hôn, nhưng bọn em chỉ là hôn nhân hợp đồng, mỗi người đạt được lợi ích mình cần. Em cũng chỉ muốn có thể quay về bên anh sớm hơn nên mới đồng ý kết hôn, giữa bọn em không xảy ra chuyện gì cả, em… em vẫn còn trong trắng, em chưa qua tay bất cứ người đàn ông nào, em chỉ muốn giữ lại cho anh”.
Cố Khiết Thần không hề dao động, cũng không có hứng thú với những lời cô ta nói, lấy điện thoại ra gọi: “Trợ lý Lâm, lái xe đến cổng, tôi ra ngay bây giờ!”.
Nói xong, anh không nhìn Vân Nhu mà đi vòng qua cô ta, sải bước rời đi nhanh chóng.
Vân Nhu bỗng điên cuồng hét lên: “Cố Khiết Thần, em không tin anh chưa từng yêu em. Anh nói chiếc nhẫn đó là em tự mình đa tình, nhưng năm xưa lúc em rời đi, anh đã lên tiếng giữ em lại, không phải sao?”.