Ông ta cầm điện thoại lên nhìn hiển thị cuộc gọi, ánh mắt bỗng ngây ra, quên cả tức giận, vội vàng bấm nút nghe, giọng nói cũng trở nên khách sáo: "Là ông sao?".
Bên kia vang lên giọng nói hơi trầm khàn của một người đàn ông: "Là tôi".
Cố Hùng lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm mặt nói: "Tiên sinh, mười mấy năm nay ông không liên lạc với tôi rồi".
Tiên sinh...
Nghe thấy hai chữ này, Vinh Phương Hoa vốn chuẩn bị rời đi liền dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía Cố Hùng.
Người có thể được Cố Hùng gọi là "tiên sinh" một cách cung kính khách sáo như vậy chẳng phải là người đứng sau hiến kế cho Cố Hùng, để ông ta nhân cơ hội cướp ngôi vào mười mấy năm trước sao?
Lúc đó, nếu không phải Cố Hùng coi thường Cố Khiết Thần, không giữ được cục diện vào giây phút cuối cùng, thì bây giờ nhà họ Cố đã do ông ta quản lý rồi.
Chính vì sự vô dụng của ông ta, nên chắc là người đứng sau mới vứt bỏ ông ta, sau này không còn liên lạc nữa. Mà trước giờ đều là ông ta chủ động gọi cho Cố Hùng, nên Cố Hùng không biết thân phận thực sự của ông ta, cũng không biết liên lạc với ông ta kiểu gì. Cho dù Cố Hùng muốn tìm ông ta để tiếp tục giúp đỡ mình thì cũng không biết tìm ở đâu.
Không ngờ ông ta lại chủ động liên lạc với Cố Hùng!
Cố Hùng không kiềm chế được sự kích động, không chờ bên kia lên tiếng đã cầu xin giúp đỡ: "Tiên sinh, cầu xin ông hãy giúp tôi lần nữa, Cố Khiết Thần muốn lấy tất cả cổ phần trong tay tôi, đuổi tôi khỏi Cố Thị và nhà họ Cố. Nếu ông không giúp tôi thì tôi sẽ chết mất!".
Người đứng sau khẽ cười: "Tôi gọi điện thoại cho ông là để giúp ông mà, không những ông không bị đuổi khỏi Cố Thị và nhà họ Cố, mà tôi có thể khiến Cố Thị trở thành của ông, sau này nhà họ Cố cũng do ông nắm quyền quản lý".
"Thật sao?", Cố Hùng sửng sốt nửa giây, sau đó sự kích động không kiềm chế được dâng lên trong lòng.
Tiên sinh không giống Vinh Phương Hoa, chỉ biết giở mấy trò tâm kế của phụ nữ. Năm đó, nhờ mưu kế của ông ta, mà Cố Hùng suýt nữa đã lật đổ được thiên hạ của Cố Thị. Chỉ cần ông ta bằng lòng ra tay giúp đỡ, thì chắc chắn Cố Hùng có thể đoạt được Cố Thị. Đến lúc đó, ông cụ Cố và Cố Khiết Thần sẽ bị ông ta giẫm đạp dưới chân.
Nỗi nhục hôm nay, ông ta sẽ trả lại gấp bội.
"Chỉ cần ông làm theo những lời tôi nói, đừng tự ý quyết định, nếu không ông sẽ lại thất bại thôi", giọng nói của người đứng sau trở nên lạnh lùng, mang theo sự nghiêm khắc.
Cố Hùng cảm thấy sống lưng lạnh toát, gật đầu lia lịa: "Tôi nhất định sẽ nghe theo ông".
"Tốt lắm".
"Vậy bây giờ tôi nên làm gì?".
Người đứng sau đáp lại không chút do dự: "Tạm thời đừng đối đầu với Cố Khiết Thần, cậu ta muốn cổ phần thì ông cứ ký đi".
"Nhưng..."
"Nếu ông nghi ngờ tôi thì tôi không cần phải nói tiếp nữa".
Cố Hùng cắn răng nói: "Được, tôi sẽ ký, ông nói tiếp đi".
"Tiếp theo, tôi có một việc cần nhờ ông làm".
"Việc gì vậy?".