Về tới chỗ ở, Tiêu Thuần đã đi công tác, trong căn hộ chỉ có một mình cô. Bôn ba cả buổi tối, cô đi tắm rửa, thả lỏng toàn thân một chút, sau đó bước ra khỏi phòng tắm, vén chăn ngồi lên giường. Cô lấy điện thoại ra, nghĩ xem có nên gửi tin nhắn cho Từ Soái hỏi thăm tình hình hay không.
Cô còn chưa nghĩ xong, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Hứa Tịnh Nhi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, trên màn hình hiển thị bốn chữ cấp trên đại nhân.
Cô khẽ mím môi, ngay sau đó ngón tay lướt trên màn hình, đặt điện thoại bên tai, nghe máy: “Alo”.
Giọng nói dịu dàng của Tả An chậm rãi vang lên: “Tịnh Nhi, về đến nhà rồi à?”.
“Ừ, về nhà rồi”.
“Cố tổng có ổn không? Không uống nhiều chứ?”, giọng anh ta để lộ sự quan tâm.
Hứa Tịnh Nhi nghĩ nếu Tả An thật sự muốn lừa ai, có lẽ người đó sẽ rất khó đề phòng. Anh ta quá dịu dàng, dịu dàng đến mức gần như vô hại.
“Không sao, sau khi tôi đưa anh ấy về chung cư, anh ấy bảo tôi về luôn rồi”, Hứa Tịnh Nhi cũng không đỏ mặt, không thở dốc mà nói.
Cứ ngỡ anh ta sẽ hỏi thêm gì, nhưng lại nghe anh ta nói: “Vậy thì tốt, tối nay cô vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon”.
“Ồ, ngủ ngon…”.
Sau khi cúp máy, Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, trong đầu lại tràn đầy nghi vấn.
Nếu anh ta muốn gọi điện thoại thăm dò tình hình Cố Khiết Thần thì sao cô mới nói một câu, anh ta đã tin rồi?
Thôi kệ, tạm thời khoan hãy suy nghĩ đến cách nghĩ của Tả An. Bây giờ anh ta nấp quá kỹ, trước khi biết anh ta muốn làm gì, cô phải giữ vững sách lược địch không động, ta không động, đề phòng có sai lầm!
Sau đoạn nhạc đệm của Tả An, dòng suy nghĩ của Hứa Tịnh Nhi lại quay về với Cố Khiết Thần. Nhưng lần này không cần cô cân nhắc có nên hỏi hay không nữa, bởi vì tin nhắn của Từ Soái đã gửi đến luôn.
Cô mở ra xem, chỉ ba chữ đơn giản: không sao rồi.
Một chữ dư thừa cập nhật tình hình cũng không muốn nói…
Hứa Tịnh Nhi nhìn ba chữ đó, lúc sắp nhìn đến mức lé cả mắt, cô nhấn vào trả lời, nhanh chóng soạn một tin nhắn, cắn răng gửi đi.
Cô gửi là: Có phải Cố Khiết Thần bị bệnh gì nghiêm trọng hay không?
Nhưng tin nhắn đó giống như hòn đá ném vào biển lớn, lập tức chìm nghỉm, không nhận được câu trả lời nào.
Hứa Tịnh Nhi không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi cô mở mắt ra lần nữa, tay cô vẫn còn cầm điện thoại, nhưng trong điện thoại trống trơn.
Nếu không phải gương mặt trắng nhợt đến mức đáng sợ của Cố Khiết Thần tối hôm qua thực sự khiến cô ấn tượng sâu sắc, cô đã hoài nghi có phải chỉ là mình nằm mơ hay không.
Nếu Cố Khiết Thần và Từ Soái đều không thể nói cho cô đáp án, vậy cô chỉ đành tự mình đi tìm đáp án.
Gầy đi nhanh chóng, ho khan, nôn ra máu, toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch…